“Tôi muốn báo án.”
“Có thằng b.i.ế.n t.h.á.i đang dụ dỗ em gái tôi!”
Bối Dực nhả từng tiếng chậm rãi. Mỗi một tiếng anh nói ra đều mang theo lửa giận ngút trời. Hiện tại, anh chỉ hận không thể lao ra đấm vào bản mặt tên khốn nạn kia một phát cho đỡ tức. Thế nhưng, nghĩ đến viễn cảnh Bối Mạt nổi giận, ý nghĩ đó lập tức tan biến.
Không thể đánh chính diện vậy thì Bối Dực liền tặng cho ai đó một vé vào nhà giam bóc lịch miễn phí chứ sao.
Bối Dực cười lạnh: hừ, đụng vào em gái bảo bối của ông đây, nào có dễ như vậy!
Cũng may cửa kính phòng tắm khách sạn rất đặc biệt, người bên trong có thể thấy rõ người bên ngoài, còn bên ngoài hoàn toàn không thấy gì. Cho nên, ngoại hình của kẻ nào đó, anh hoàn toàn nắm rõ.
...
Mạc Đình Cảnh thành công khóa chặt hai tay Bối Mạt, đè cô ra ghế sofa, chiếm lấy thế chủ động.
Đột nhiên, không biết ma xui quỷ hờn thế nào, hắn bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhăn mày khó chịu, hắn ghé sát tai cô khiến cô giật nảy một cái.
“Chú... chú muốn làm gì?”
“Đừng manh động... cháu chưa mười tám!”
Hắn cười lạnh, bao nhiêu tức giận đều nhân lúc này mà trút ra toàn bộ. Hiện tại, hắn là người giữ thế chủ động, cô không muốn cũng phải tuân theo ý hắn.
“Chưa mười tám? Em còn biết mình chưa mười tám sao?”
“Nhỏ tuổi đã đến hộp đêm đánh bạc, bỏ nhà ra đi, còn suy diễn lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475938/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.