Vừa về đến nhà, Mạc Đình Cảnh đã nhận được tin dữ.
“Mạc tổng, có người báo án, kiện anh tội d.â.m ô trẻ vị thành niên.”
“Mong anh theo chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra!”
Mạc Đình Cảnh: “??!”
...
Một lát sau, đồn cảnh sát.
Mạc Đình Cảnh ngồi trên ghế, bắt chéo chân, dáng vẻ hết sức nhàn nhã, giống như kẻ bị báo án cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào.
Hắn nhìn vị cảnh sát trước mặt, lạnh nhạt lên tiếng:
“Vậy... ai là người đã cả gan báo án?”
Thanh âm không cảm xúc vang lên khiến cho vị cảnh sát thẩm vấn không rét mà run. Là cảnh sát của nơi này đã nhiều năm, anh ta biết rõ có những người không thể chọc giận đến.
Người đàn ông trước mặt anh ta là một trong số ít những người đó.
Vị cảnh sát âm thầm nuốt nước bọt, hít một hơi thật sau, chậm rãi giải thích.
“Mạc tổng, đối phương cung cấp hình ảnh của anh, còn kèm theo ảnh anh đè một cô bé ra ghế sofa. Chúng tôi đã kiểm tra qua, không phải ảnh đã qua chỉnh sửa, cho nên mới...”
“Các anh làm vậy là đúng. Tôi có quyền, có tiền, nhưng là công dân vẫn phải tuân theo pháp luật.”
Hắn thấp giọng cười khẩy một tiếng. Ra là kẻ địch ở ngay bên cạnh, chỉ là bản thân hắn quá để tâm đến bé cưng, chẳng còn đủ sức lực để quản người khác nữa.
Cho nên... Bối Mạt vẫn là ở sau lưng hắn, lén lút qua lại với người đàn ông khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475939/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.