Ai đó kinh ngạc đến nỗi bước hụt, thiếu chút nữa thì ngã ra nền đất lạnh. Bối Mạt nhìn một màn này thì không nén nổi tiếng cười, bật cười thành tiếng.
Đang lúc quẫn bách vì chưa tìm được nơi dừng chân, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gặp được anh trai của mình, người mới trở về nước cách đây không lâu.
Bối Dực ngồi xuống giường, vừa lau khô mái tóc đen đang ướt nước, vừa hoang mang lên tiếng.
“Em có bạn trai rồi?”
Dứt lời, Bối Dực lập tức đứng bật dậy, đến cả khăn lau tóc cũng đánh rơi. Anh nhìn cô chằm chằm, vươn tay giữ chặt bả vai cô, điên cuồng mà lắc.
“Tỉnh ngộ đi em!”
“Đám đàn ông ngoài kia chẳng tốt đẹp gì đâu. Đừng lấy chồng nữa. Về nhà với anh đi!”
Bối Mạt bị lắc cho đầu óc quay cuồng, suýt chút nữa liền khoa trương ngất lịm cho ai đó vừa lòng. Vươn tay đẩy Bối Dực ra, cô thở dài đầy bất lực.
Cái tính cuồng em gái của Bối Dực thật sự không còn thuốc chữa mà.
“Anh phải nghĩ cho em chứ. Em không thể độc thân đến c.h.ế.t được!”
Ngay khi anh trai định lên tiếng phản bác cũng như khuyên nhủ em gái nhỏ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa đầy thô bạo.
Rầm, rầm!
Bối Mạt cười tủm tỉm, nhanh chóng đẩy Bối Dực vào phòng tắm, còn tốt bụng dặn anh nhớ khóa trái cửa nữa.
“Anh đừng gây tiếng động.”
“Em sợ anh sẽ bị đánh ghen đến xuất huyết não đấy!”
Dứt lời, Bối Mạt lập tức tắt điện phòng tắm, ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa phòng.
...
Vừa bước vào phòng, Mạc Đình Cảnh đã lập tức dò xét xung quanh một lượt, sau đó liền ngả lưng xuống ghế sofa trong phòng, lạnh lẽo chất vấn.
Hắn tức giận đến nỗi đỏ cả hai mắt. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt của một người chồng bị vợ phản bội, cắm lên đầu chiếc sừng dài cả thước.
“Tiểu ngọt ngào em bao nuôi đâu?”
“Tiểu ngọt ngào nào?”
“Cháu không hiểu chú đang nói gì.”
Bối Mạt nghiêng đầu, giả ngốc hỏi ngược lại hắn. Bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa đung đưa đôi chân thon dài, trắng nõn, cô vừa híp mắt cười cười.
“Có phải chú nằm mơ thấy ác mộng rồi không?”
“Mơ thấy cháu bỏ chú theo trai ư?”
Cơ mặt Mạc Đình Cảnh giật giật vài cái. Trong chốc lát, lửa giận trong lòng đều bị dập tắt. Hắn lúc này chỉ cảm thấy buồn cười trước tài suy diễn đỉnh cao của bé cưng mà thôi.
Hắt cằm đầy kiêu ngạo, hắn hừ lạnh:
“Em cho rằng em là ai mà có thể đi vào giấc mơ của tôi chứ.”
“Ồ!”
Bối Mạt giả vờ kinh ngạc, ý cười trong đôi mắt nhanh chóng biến mất, nụ cười lập tức vụt tắt. Cô đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn hắn.
Song, cô vỗ ngực đầy tự hào, nghiêm túc cất giọng:
“Mấy ngày nay chú đều ngó lơ cháu. Cuối cùng cháu cũng hiểu vì sao rồi. Bởi vì chú tìm được bạn gái, cho nên mới dùng cách này đuổi cháu đi.”
“Chú yên tâm, cháu sẽ không làm kỳ đà cản mũi đâu. Tự bản thân cháu cũng sẽ đi tìm một anh đẹp trai để yêu đương.”
Mạc Đình Cảnh thở hắt một hơi. Lửa giận vốn được dập tắt lúc này lại bùng cháy dữ dội, khiến lòng hắn nghẹn một bụng lửa nóng.
Hắn đen mặt, nhả từng tiếng lạnh căm căm:
“Em có giỏi thì nói lại xem.”
“Em tìm thằng nào, ông đây lập tức c.hơi c.h.ế.t thằng đó!”
Hiện tại, trong phòng tắm...
Bối Dực không chút do dự rút điện thoại thủ sẵn trong túi quần ra, nhanh chóng gọi điện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]