Mạc Đình Cảnh một bụng đầy lửa giận tức tối đẩy cửa phòng, một mạch đi thẳng đến thang máy chuyên dụng, không chút do dự nào nhấn nút đi xuống tầng trệt, ngay cả tên khách sạn Bối Mạt đến cũng chưa hỏi qua.
Thư ký nhìn dáng vẻ vội vàng đến nỗi quên mang theo não của hắn chỉ có thể lắc đầu cười bất lực. Cái gì mà “chiến thần bất bại trên thương trường”, lừa đảo cả. Rõ ràng là một kẻ thâm tình ngu ngốc đến tuyệt vọng!
“Sếp, anh có biết cô Bối ở đâu không mà chạy nhanh thế hả?”
Thư ký của hắn giật giật khóe mắt, lẩm bẩm một câu rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo hắn.
...
Tinh.
Tinh, tinh, tinh...
Hắn ngồi trên xe, điện thoại không ngừng vang lên tiếng thông báo. Nhíu mày khó chịu, hắn rút điện thoại, giây sau, đôi mắt đào hoa lập tức mở lớn.
Bối Mạt vậy mà dùng t.iền của hắn rồi!
Hơn nữa, số t.iền còn rất lớn...
Mạc Đình Cảnh chau mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc. Trước kia, bé cưng của hắn sống c.h.ế.t cũng không chịu tiêu t.iền của hắn, lần này lại chịu đụng đến rồi.
Hơn nữa, hiện tại bên cạnh cô còn có một người đàn ông lạ mặt, không lẽ...
Mạc Đình Cảnh: “!!!”
Suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, cả người hắn đã tràn đầy sát khí, trong lòng đã nghẹn một bụng lửa giận. Hắn nhanh chóng gọi điện cho cô.
Tút, tút...
Cô không bắt máy, gọi lại!
Tút, tút...
Gọi lại!
Nhưng dù có gọi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475936/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.