“Không phải tôi tham lam đâu, là vì chữa bệnh cả thôi.”
Bối Mạt nghẹn lời, thật sự không có cách nào phản bác lại những câu nói vô lại của Mạc Đình Cảnh.
Thiết nghĩ bản thân cũng nên tặng cho hắn một món quà ý nghĩa, cô hít sâu một hơi, nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn mà giật mạnh.
Chụt!
Cánh môi mỏng màu anh đào của cô áp lên đôi môi màu bạc của hắn, xúc cảm mềm mại truyền đến khiến hắn nghiện ngập.
Hắn muốn nữa, còn muốn nhiều hơn thế. Nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” quá hời hợt này chẳng thể thỏa mãn được cơn đói của hắn.
Mạc Đình Cảnh giống như mất đi lí trí, vươn tay giữ chặt lấy gáy Bối Mạt, chuyển từ thế bị động thành chủ động, tấn công mạnh mẽ lên môi mỏng của cô.
“Ưm...”
Bối Mạt trợn to hai mắt, chấn kinh nhìn hắn. Cánh tay mảnh khảnh chống lên lồng ngực rắn chắc của hắn, dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra.
Sức lực cỏn con chẳng thể lay chuyển được hắn, cô bị hôn đến khó thở liền hung hăng c.ắ.n mạnh lên cánh môi hắn!
“A...”
Hắn nhíu mày, khẽ rên đau một tiếng rồi rời môi cô. Vươn tay sờ cánh môi vừa mới bị b.ạ.o h.à.n.h của mình, Mạc Đình Cảnh nhíu mày: chảy máu rồi.
Cô nhảy khỏi giường, hả hê nhìn hắn bị c.ắ.n rách môi. Khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Đáng đời chú, chỉ giỏi động dục linh tinh. Anh Tống Khương nói đúng, chú chính là ngựa đực!”
Mạc Đình Cảnh: “...”, thằng nhãi kia c.h.ế.t chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475934/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.