“Em coi tôi là ngựa đực, gặp ai cũng sẽ “chơi” đến mức hư thận sao?”
Bối Mạt: “...” Thái tử gia phong lưu nhất cái đất này không phải là chú sao?
Trong lòng cô là cả một bầu trời dấu chấm hỏi. Kẻ phong lưu bậc nhất Kinh Bắc thành nay lại tỏ ra không gần nữ sắc. Bối Mạt cảm thấy nhận thức của mình sắp hỏng rồi!
Hoang mang đến đâu, cô cũng dễ dàng nhận ra hắn không thích món quà này. Chậc, hao tổn biết bao tâm huyết của cô rồi.
Bối Mạt nhờ giúp việc đem những cô gái trẻ đẹp rời đi, còn bản thân thì đi đến bên hắn. Hắn tức giận rồi, cô không thể không dỗ dành.
Nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, cô thấp giọng nỉ non:
“Chú... Mạt Mạt sai rồi...”
“Chú đừng tức giận mà...”
Mạc Đình Cảnh hừ lạnh, trực tiếp rút tay ra, xoay người đi thẳng lên phòng.
Lần này, hắn thật sự tức giận rồi.
Mạc Đình Cảnh là người nhẫn nại hơn bất cứ người nào, thế nhưng, đứng trước Bối Mạt, nhẫn nại đến mấy cũng trở nên vô dụng.
Cô luôn biết cách khiến hắn đi quá giới hạn.
...
Ngày sinh nhật của hắn, mọi thứ đều thật ảm đạm. Bầu trời nhiều mây, âm u vô cùng. Biệt thự rộng lớn chìm trong sự tĩnh lặng.
Sự im ắng và trống trải ấy, có lẽ cũng chính là thứ cảm xúc hỗn độn Bối Mạt lần đầu cảm nhận được.
Đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt, lòng cô mỗi lúc càng cô đơn, u buồn.
Lần này, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475933/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.