“Lần đầu là đi lộn. Lần thứ hai là vứt quần l.ó.t, tiếp đến là ngủ ở phòng tôi!”
“Tôi nghi ngờ em có ý đồ bất chính với tôi.”
Mạc Đình Cảnh cười nhạt: “Bé con, có phải tiếp theo, em muốn cùng tôi kết hợp DNA không thế?”
“...”
Bối Mạt vốn cho rằng bản thân là người chiếm thế thượng phong, thế nhưng chớp mắt một cái, cô đã bị lật kèo.
Từng câu, từng chữ Mạc Đình Cảnh nói ra đều vô cùng sắc bén, hơn nữa còn đánh trúng điểm yếu của cô, khiến cô phản bác không thành.
Yếu thế là vậy, nhưng cô sinh ra đã cứng đầu, nếu không phải đường cùng thì tuyệt nhiên không nhún nhường. Bình tĩnh mở cửa phòng, cô tiêu sái chạy trốn khỏi hiện trường.
Trước khi rời đi còn không quên cà khịa ai đó:
“Chú cho rằng cháu thèm khát vật chất di truyền thuộc loại cực phẩm của chú ư?”
“Hừ, cháu chê! Còn lâu cháu mới giống những người phụ nữ khác, rụng trứng vì chú!”
“Ngủ ngon và mơ đẹp!”
Rầm!
Tiếng đóng cửa thô bạo vang lên, con ngươi tràn ngập ý cười của hắn cũng lập tức biến hóa, trở nên u ám và lạnh lẽo.
Bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Hắn thật muốn nở một nụ cười tự giễu, thế nhưng... hắn cười không nổi.
Lòng đã sớm hiểu thấu một chuyện, tất cả chỉ là tự bản thân đa tình, nhưng hắn lại không thể dứt ra khỏi thứ tình cảm c.h.ế.t tiệt này!
“Mạc Đình Cảnh, mày hy vọng cái gì chứ?”
Yêu đơn phương, thật đau...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475932/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.