“Dùng tất cả mua tiền âm phủ, sau đó gửi đến Tống gia. Nói là tôi đích thân tặng Tống thiếu gia, không cần cảm kích!”
Bác quản gia chứng kiến dáng vẻ ngang ngược của hắn chỉ có thể bất lực thở dài, nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Dù sao hắn cũng là tổ tông của Mạc gia, không thể chọc giận được.
Phát tiết xong xuôi, Mạc Đình Cảnh rời khỏi thư phòng, đi thẳng lên tầng. Lúc trở về phòng, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng chân trước cửa phòng Bối Mạt.
Mạc Đình Cảnh đứng bên ngoài thật lâu, lâu đến nỗi bản thân hắn cũng không hiểu mình lấy đâu ra thời gian và kiên nhẫn để làm chuyện vô bổ này.
Hắn còn vương vấn, còn hi vọng cái quái gì chứ? Người cô thích không phải là hắn, từ trước đến nay đều không phải!
Tất cả là do hắn tự mình đa tình mà thôi!
Hắn cười nhạt một cái, dứt khoát xoay người, đi thẳng về phòng.
...
Tối hôm đó, Bối Mạt tuyệt thực, cứ như gái cấm cung, một mực ngồi lì trong phòng. Cho dù hắn có thuyết phục ra sao, cô cũng không chịu thỏa hiệp.
Còn nói: “Ngày nào kiệt tác của chú còn chưa biến mất, ngày ấy cháu sẽ không nhìn mặt chú nữa.”
Lúc bị cắn, Bối Mạt thật sự bị dọa cho hết hồn. Sao hắn có thể ra tay độc ác thế chứ? Hỏng hết gương mặt xinh xắn của cô rồi.
Lẽ nào người tàn ác thường sống thảnh thơi?
Cô lắc đầu, cố gắng đem tất cả những suy nghĩ về hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.