“Em cắn đi! Cắn lên cổ tôi là em đánh dấu chủ quyền. Ông đây thua lỗ nặng rồi!”
Hắn thua, thua cả trái tim mình cho cô!
Bối Mạt: “??!”
Ngơ ngác một lúc, khuôn mặt cô lập tức trở nên phiếm hồng. Chống hai tay lên lồng ngực rắn chắc của hắn, cô dùng hết sức đẩy hắn ra.
Thoát khỏi móng vuốt của hắn, Bối Mạt bĩu môi, hậm hực lên tiếng:
“Lại nữa rồi. Chú lại giở thói lưu manh với cháu.”
“Mạc Đình Cảnh, người đẹp của chú bỏ đói chú đấy à?”
Nếu không, tại sao lại tìm đến cô, còn muốn cô cắn hắn nữa chứ. Hắn đâu phải là thiếu phụ nữ vây quanh. Chẳng lẽ hôm nay hắn uống lộn thuốc rồi?
Mạc Đình Cảnh cau có: “Bảo em cắn thì em cứ cắn đi.”
“Cháu không cắn đâu.” Cô lắc đầu, lùi lại phía sau mấy bước. “Ban nãy cháu ngửi thấy trên người chú có mùi nước hoa rất nồng, là của phụ nữ.”
Cho nên, hắn là của người khác, không phải của cô. Cô sẽ không tùy tiện đánh dấu chủ quyền lên người khác như vậy.
Bị đánh ghen chắc chắn sẽ rất thảm!
Dứt lời, cô lập tức đi lách qua người hắn, ba chân bốn cẳng chạy lên phòng.
Hắn nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt sa sầm. Con ngươi đã trở nên tối kịt, u ám và lạnh lẽo.
Hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Mềm mỏng không giải quyết được vấn đề, vậy thì hắn đành phải dùng đến tuyệt kĩ cuối cùng thôi.
Nhưng trước hết, hắn vẫn cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475930/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.