Bây giờ cũng không phải thời điểm mọi người đi du lịch nhiều nên người đi leo núi cũng không nhiều lắm. Dưới chân núi có rất nhiều người bán gậy leo núi, Lộ Trạch chụp xong lại hỏi Lương Tiêu, “Muốn mua không? Vừa mới bắt đầu không dùng được đâu, cảm giác có chút hơi vướng víu.”
“Có thể không cần mua ngay đâu, ” Lương Tiêu nói, “Nửa đường chắc vẫn còn bán, đến lúc đó đi không được nữa thì mua cũng được.”
Lộ Trạch lại quay người chụp anh hai tấm, “Sẽ không thể đi được nữa sao?”
Lương Tiêu ngẩng đầu lên nhìn nhìn, Lộ Trạch lại vội vàng thay đổi góc độ chụp hình.
Lương Tiêu cũng quên mất chính mình muốn nói gì, trực tiếp tiến lên nắm lấy cổ tay Lộ Trạch, “Đi, lên núi.”
Ngọn núi này không phải ngọn núi nổi tiếng, cũng không quá dốc nhưng phong cảnh cũng khá ổn, lên núi còn có một con đường lát đá không quá rộng cũng không quá hẹp, hai bên đều là rừng cây, vừa đi vào đã có cảm giác vô cùng yên ắng, trong lòng cũng cảm thấy thanh tịnh hơn.
Lộ Trạch đi được vài bước đã bị tụt lại phía sau, Lương Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, Lộ Trạch khoát tay, “Anh đi trước đi, em chụp một tấm bóng lưng anh đã.”
Trước kia cậu không phải người quá yêu thích việc chụp ảnh, máy ảnh cũng là tùy tiện chụp chơi nhưng mà bạn trai cậu lại quá ăn ảnh, không nhịn được chỉ muốn chụp ảnh, hận không thể chụp hết tất cả những nơi có anh và cậu.
Một mình Lương Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536443/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.