Khi đi đến giữa sườn núi, hai người bọn họ đều có chút mệt mỏi, nên đành tìm một nơi để ăn trưa. Lộ Trạch vừa cắn bánh mỳ vừa nói: “Xúc xích thơm quá à.”
Lương Tiêu quay đầu nhìn nhìn. Xe đẩy bán xúc xích phía trước có ghi là mười tệ một cây, mười lăm tệ hai cây.
“Mua hai cây nhé?” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch thở dài, “Bình thường lúc mua hai tệ một cây ăn còn chưa đã thèm.”
Lương Tiêu cười cười, đứng lên xoa xoa đầu cậu, “Chờ nhé, anh đi mua.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Hay là thôi đi, lỗ lắm.”
Lương Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, “Chắc chắn không muốn chứ?”
Lộ Trạch lại không lên tiếng, thật sự rất thơm.
Lương Tiêu cười đi mua, chẳng bao lâu đã cầm hai cây xúc xích thơm lừng về.
“To vậy sao?” Lộ Trạch kinh ngạc nói, “Vậy còn được, cũng không lỗ lắm.”
Lương Tiêu đưa cho cậu một cây, “Ăn chậm thôi, nóng đấy.”
Lộ Trạch thử cắn một miếng, lại vội vàng nhả ra, “Xuýt, nóng quá…”
Lương Tiêu thở dài, “Anh nhận ra…”
“Nhận ra em là một đứa tham ăn đúng không?” Lộ Trạch nói trước.
Lương Tiêu gật gật đầu.
Lộ Trạch nở nụ cười, “Cái này thì em không phản bác, đúng là em rất thích ăn uống.”
Lương Tiêu vẫn cầm cây xúc xích, còn Lộ Trạch đã nếm thử ba bốn lần, sau mấy lần bị bỏng thì cuối cùng cũng toại nguyện ăn được một miếng vào miệng.
Cậu vừa ăn nói: “Mịa nó… Thơm quá… Nhân lúc còn nóng anh mau ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536444/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.