Ngày đầu tiên bọn họ cũng không đi đâu nữa, dù sao cũng không gấp, đi du lịch thì cần phải từ từ hưởng thụ. Lộ Trạch khi thấy cái gì đó thú vị thì đều chụp lại, nhưng cậu chụp Lương Tiêu còn nhiều hơn chụp phong cảnh.
Lương Tiêu hỏi Lộ Trạch có đói bụng không, buổi tối muốn ăn cái gì nhưng lại không thấy cậu trả lời lại.
Vừa nhấc đầu mới phát hiện Lộ Trạch đang hết sức chuyên chú chụp ảnh cho anh.
Lương Tiêu bất đắc dĩ đi lên phía trước, giơ tay lấy đi máy ảnh của Lộ Trạch, “Đừng chụp nữa cục cưng, anh có gì để chụp đâu chứ, có đói không?”
“Cũng hơi đói,” Lộ Trạch nói, “Em phát hiện anh có thể đi làm người mẫu đó, vô cùng ăn ảnh, tùy tiện chụp thôi cũng đẹp.”
Lương Tiêu để lại điện thoại vào trong tay cậu, rồi quay máy ảnh đến chỗ cậu, “Em hướng dẫn đi, anh quay cho em.”
Lộ Trạch chẹp miệng, cúi đầu vừa hướng dẫn vừa nói: “Em biết bản thân rất đẹp trai đó được không?”
Lương Tiêu nở nụ cười, cho tới bây giờ Lộ Trạch đều biết bản thân cậu rất đẹp trai, nhưng đó là tự tin, chứ không phải tự kiêu, càng không phải kiểu người được khen đẹp trai là đã vểnh mũi lên cho người ta nhìn lỗ mũi.
Nhưng cho dù Lộ Trạch có dùng lỗ mũi nhìn người khác thì vẫn rất đẹp trai, Lương Tiêu cũng đã chụp bạn trai 360 độ không góc chết của anh ở mọi góc độ.
Buổi tối hai người đi ăn thịt nướng nổi danh được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536442/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.