Bởi vì Lộ Trạch chưa suy nghĩ cẩn thận cho nên mấy ngày sau cậu vẫn chưa tìm Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng không để ý cậu.
Điều này làm cho Lộ Trạch có hơi giận. Dù gì cũng là bạn bè, cậu không tìm Lương Tiêu, chẳng lẽ Lương Tiêu không thể chủ động tìm cậu một chút à? Hay là căn bản Lương Tiêu không coi cậu là bạn bè?
Lộ Trạch có chút buồn bực đi đến căn tin số ba ăn mỳ thịt bò, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Tưởng Nghĩa Kiệt đang bê bát mỳ tìm chỗ ngồi.
Tưởng Nghĩa Kiệt cũng nhìn thấy cậu. Hai người cách xa mấy mét nhìn nhau trong chốc lát, Lộ Trạch vẫy vẫy tay với Tưởng Nghĩa Kiệt.
Tưởng Nghĩa Kiệt im lặng đến ngồi đối diện cậu. Lộ Trạch nhìn cậu ta, cảm giác dường như hai người bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Rõ ràng là bạn bè nhiều năm, nhưng lúc này lại cảm thấy thật xa lạ.
Loại cảm giác này làm cậu vô cùng khó chịu.
Cho nên Lộ Trạch đành mở lời trước, phá vỡ sự im lặng, “Hình như mày gầy đi nhiều nhỉ.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cúi đầu ăn mỳ, không để ý nói: “Thật không, tao cũng không chú ý.”
Lộ Trạch cũng không nói nữa, im lặng cúi đầu ăn mỳ của mình.
Tưởng Nghĩa Kiệt ngẩng đầu nhìn cậu, do dự một hồi vẫn nói một câu, “Không nóng sao, ăn chậm thôi.”
“Mày cũng không muốn nói chuyện với tao…”
Lộ Trạch nói lời này rõ ràng có chút giận dỗi, Tưởng Nghĩa Kiệt nghe hiểu, cậu ta thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536370/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.