Sau khi xem triển lãm tranh xong, Lương Tiêu với Tiểu Cẩn đi đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Tiểu Cẩn vẫn mải mê nói chuyện với anh, còn anh thì thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, nhìn có vẻ đang không yên lòng.
Tiểu Cẩn dừng lại một chút, có chút tủi thân nói: “Tiêu Lương? Anh có nghe em nói không vậy?”
Lương Tiêu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tiểu Cẩn. Tiểu Cẩn bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt có hơi lay động, thấp giọng hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tiền của ngày hôm nay tôi sẽ trả lại hết cho cô.” Lương Tiêu nói.
Tiểu Cẩn sửng sốt, sau đó liền vội vàng bỏ menu xuống, với tay qua giữ chặt tay Lương Tiêu, “Anh làm gì vậy, sao lại phải trả em tiền…..”
Lương Tiêu rút tay ra nhưng lại không rút ra được, Tiểu Cẩn giữ chặt lấy cổ tay anh, cắn môi nhìn anh.
Thái độ của Lương Tiêu rất lạnh lùng, “Xin buông tay.”
“Em không,” Tiểu Cẩn kiên cường nói, “Chúng ta còn chưa hết thời gian, anh không thể đổi ý, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Lương Tiêu dùng sức rút tay mình ra, khóe mắt Tiểu Cẩn đã sắp sửa rơi nước mắt nhưng Lương Tiêu coi như không thấy. Anh vừa cầm điện thoại chuyển lại tiền vừa nói: “Chính bởi vì tôi đang làm việc cho nên không thể thích khách hàng của mình được.”
Nếu là bình thường, Lương Tiêu sẽ không nói ra mấy lời tổn thương người khác như vậy, không phải bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/2563856/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.