Cuối tuần khi nhìn thấy Lương Tiêu, Lộ Trạch nhận thấy có gì không đúng lắm. Sao Lương Tiêu gặp ở ngoài lại giống như trong wechat, vô cùng lạnh nhạt.
Cậu cau mày nhìn chằm chằm Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng không cười, nhàn nhạt hỏi cậu, “Đi đâu?”
Lộ Trạch cũng rất lãnh đạm trả lời, “Ngay ở trường học thôi.”
Hai người bọn họ gặp nhau ở trước cổng trường, mọi người đi lại xung quanh ai nấy cũng nhìn bọn họ, Lộ Trạch cũng không để ý.
Một lúc sau, Lương Tiêu mới mím môi, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi vào trước đã.”
Lộ Trạch không nhúc nhích, gọi hẳn tên đầy đủ của anh, “Lương Tiêu.”
Lương Tiêu dừng chân lại, Lộ Trạch nói: “Hiện tại tôi không phải khách hàng của anh sao? Tôi thấy anh đối xử với khách hàng khác cũng đâu có lạnh lùng như vậy đâu nhỉ.”
Còn nói với người khác là bạn gái anh đó thôi.
Lương Tiêu thở dài trong lòng, bởi vì khách hàng khác cũng chỉ là khách hàng thôi.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực vì một người như vậy.
Không thể quá nhiệt tình, cũng không thể quá lạnh nhạt.
Không thể làm bạn bè, cũng không thể chỉ làm khách hàng.
Không thể thích, cũng không thể không thích.
Anh xoay người đối mặt với Lộ Trạch, cười nói: “Xin lỗi, có thể hôm qua nghỉ ngơi không tốt lắm.”
Lộ Trạch nghe thấy câu “xin lỗi” của anh thì trong lòng càng thêm muộn phiền, nở nụ cười như không.
Cậu xoay người đi sang hướng khác, “Đi đến thư viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536371/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.