Lệ Mặc không phải tìm đồ ngủ, mà là tìm áo sơ mi và bộ Vest.
Chuyện này có nghĩa là anh sẽ không ở lại qua đêm.
Đường Lê cũng không nói gì, cô chỉ nằm trên giường và nhìn Lệ Mặc mặc quần áo xong, sau đó thì đi ra cửa.
Anh thậm chí không chào cô một tiếng.
Giống như là đến một chuyến cũng chỉ để phát tiết trên giường.
Đường Lê cũng không cảm thấy khổ sở hay là thương tâm gì cả.
Hai người bọn họ ở bên nhau đều là có mục đích.
Chỉ là khi Lệ Mặc vừa rời đi, cơn buồn ngủ trước đó của Đường Lê lại biến mất một cách kỳ lạ.
Cô thuận tay lấy điện thoại di động của mình ra từ phía dưới chiếc gối bên cạnh.
Nhìn thời gian bên trên, cũng đã quá nửa đêm rồi.
Lúc này ra ngoài, không biết Lệ Mặc lại đi đến chỗ nào nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, phía trên có một tin nhắn chưa đọc.
Nhìn thời gian, hẳn là gửi đến trong lúc cô và Lệ Mặc dây dưa lúc nãy.
Đường Lê ấn mở, nhìn một lúc, biểu cảm của cô bắt đầu trở nên không kiên nhẫn.
Có thể là trong lòng tức giận, cô nhanh chóng gửi đi một tin nhắn trả lời.
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại liền có cuộc gọi đến.
Đường Lê trực tiếp nghe máy.
Đầu dây bên kia giọng nói rất già nua , "A Lê à, muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ à."
Đường Lê có chút không kìm được , "Nếu bà không gửi tin nhắn cho tôi, thì tôi đã ngủ rồi. "
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-gai-nhon/170297/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.