Cố Hy Nguyệt, à không, Tần Duyệt khi ấy mới có năm tuổi, nó cứ ngồi nhìn mẹ nó rồi cũng khóc không ngừng. Nó lúc ấy còn non dại, bản thân cũng không hiểu sao cha mất mẹ cũng lại lạnh nhạt, không cho nó đến gần.
Bị mẹ dọa cho một màn sợ hãi, nó hét lên.
" Mẹ đáng sợ quá! "
Nói rồi nhanh chóng vụt chạy đi trong làn nước mắt. Nó chạy ra khỏi nhà chính, cứ thế chạy không ngừng về phía rừng sâu thăm thẳm.
Đường rừng hiểm trở, bao nhiêu gai gộc vụt cứa vào da thịt đầy đau đớn. Nó không quan tâm mà cứ chạy mãi, cho đến khi bị vấp ngã lộn nhào mới khựng dậy khóc lớn. Bao nhiêu cảm xúc lại một lần nữa vỡ òa, tủi thân chỉ biết áp mặt xuống nền đất ẩm ướt mà nức nở.
Nó ngồi đấy, khóc rất lâu, khóc đến giọng khàn đặc, cổ họng chỉ còn phát ra được những tiếng nấc, thút thít nho nhỏ.
Đưa tay bám vào hốc cây bên cạnh, cố đứng dậy một cách đầy khó nhọc. Những vết cứa do gai gộc hơi rươm rướm máu bây giờ làm nó cảm thấy thực đau rát.
Hoàng hôn buông xuống, Tần Duyệt lê đôi chân bé nhỏ, mò mẫm đường muốn rời khỏ chốn này.
Tiếng sói hú từ xa chuyền lại làm cô gái nhỏ bị dọa cho kinh hãi, bước chân nhanh dần nhưng càng tiến đến dường như lại càng đi sâu hơn vào cánh rừng kia.
Cơn lạnh thấu xương bao quanh thân thể nhỏ bé. Dù sao nó cũng chỉ là một cô nhóc bốn năm tuổi, rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780685/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.