Cố Đình Phong nhìn cô một hồi, không nhịn được mà nắm lấy cổ tay, kéo vô phòng.
Trong căn phòng lớn ngập tràn mùi thuốc đông y khiến Hy Nguyệt chun mũi, ông Cố đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là cô chị không cùng huyết thống của cô - Cố Đình Đình.
Nhìn cha nuôi còn đương nằm giường, thân thể tiều tụy khiến Cố Hy Nguyệt không kìm được xúc động, hai hàng nước mắt cứ thế lã chã rơi.
" Cha.."
Hai chân vô thức tiến lại, gần đến bên ông Cố thì chợt bị một cánh tay chắn ngang. Cố Đình Đình hai mắt đầy nộ khí, lấy thân chắn không muốn cô đến gần thêm nữa.
" Mày đừng hòng đến gần cha!"
Thấy Cố Đình Đình tâm trạng đang không ổn, Cố Đình Phong vội đi tới muốn giải vây.
" Chị làm gì vậy Đình Đình? Không phải chị kêu Cố Hy Nguyệt về à? Thêm nữa cha đang nghỉ ngơi, chị đừng làm khó chị ba làm gì. "
Chị ta nhìn Hy Nguyệt một cách đầy căm phẫn, thấy cậu còn nói giúp cô liền tức muốn nhảy dựng lên.
" Chị ba? Từ bao giờ em lại nhận cái con nhỏ hèn hạ kia làm chị vậy hả Phong? "
" Nó chỉ là một đứa con hoang, năm đó cha thấy nó đáng thương mới mủi lòng đem về thôi. Nó là cái thá gì chứ. "
" Một lũ khốn nạn như nhau.."
Nói rồi bực bội đi ra khỏi phòng.
Trước giờ Cố Đình Đình là thế, ngông cuồng, ngạo mạn không xem ai ra gì. Cố Hy Nguyệt nhìn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780687/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.