Tần Duyệt ngồi ngậm kẹo mút, tay lật dở từng tranh sách đọc một cách chăm chú. Đôi khi nếu để ý sẽ thấy nó hơi cau mày, có thể nhìn phải mấy từ khó đọc chăng?
*Cạch. *
Tiếng cửa bật mở, Cố Đông Thuần không mấy vui vẻ bước vào phòng, mạnh tay ném túi xách vào góc ghế sofa, ngồi bịch xuống một cách đầy nặng nhọc.
" Mừng chú về. "
Nó gấp sách cái bụp, ngước lên nhìn chú nó như chờ đợi điều gì.
Chỉ thấy ông lắc đầu, cười gượng, tay đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi còn vương trên trán.
" Chú đã thử tìm, quả thực không thấy thật."
Tần Duyệt dường như không quá bất ngờ nhưng sâu trong mắt vẫn ánh lên mấy phần hụt hẫng. Nó gật đầu, nhanh chân chạy đi rót mang đến cho Cố Đông Thuần một ly nước.
" Cảm ơn cháu, nay sao Duyệt Duyệt lại ngoan vậy?"
Hai đôi mày nhỏ khẽ chau lại, mắt nó kiên định, nghiêm túc như một người trưởng thành đáp.
" Việc của chú xong rồi, bây giờ đến lúc thực hiện yêu cầu của cháu."
•••
* Bịch.*
Một tiếng động lớn làm Cố Hy Nguyệt giật mình, dứt ra khỏi hồi tưởng trở về với thực tại.
Cô hơi cau mày nhìn ông Cố.
" Ấy ấy ta xin lỗi, sơ ý làm rơi sách thôi mà."
" Nhân tiện, giúp ta nhặt nó nhé."
Cha nuôi bao năm vẫn không thay đổi mấy, nhất là cái tính mà ông luôn cho rằng nó " hề hước".
Cô khẽ khum người nhặt cuốn sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780683/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.