Mặc Dịch nhìn người con gái hắn yêu nhất, nở nụ cười dịu dàng.
" Em thấy trong người thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?"
Tô Dịch Nhi lắc đầu cười.
" Anh không phải lo cho em đâu, em khỏe mà, chỉ cần A Dịch luôn bên cạnh em như này là em thấy yên tâm rồi.
Nói rồi ngả vào lòng Mặc Dịch, hắn mặc cho cô ta dựa, ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng muôn vàn khó hiểu lẫn khó chịu.
Hắn bây giờ đã tự do, thoát khỏi cuộc hôn nhân với người phụ nữ ác độc hại em gái và người con gái hắn yêu. Vậy mà...
Mặc Dịch thật sự không hiểu. Bây giờ đã có thể bên người hắn yêu danh chính ngôn thuận, nhưng hắn lại không mấy hạnh phúc. Bản thân luôn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó...rất quan trọng.
•••
Lại nói đến Cố Hy Nguyệt, cô hiện tại đang ngồi trong phòng mình ở tầng hai, tay lăm lăm chiếc muỗm bón cháo cho con.
Đứa nhỏ khá ngoan, cũng không hề kén ăn nên Cố Hy Nguyệt cũng không khó khăn trong việc này lắm.
Tiểu Thanh ẵm Tô Tô trông cũng có vẻ bất ngờ, đứa trẻ này quả thực rất ngoan. Cô nhìn Cố Hy Nguyệt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
" Tiểu thư chăm con khéo quá, thật ngưỡng mộ."
Cố Hy Nguyệt nghe xong lắc đầu cười, một lúc sau mới thở phào.
" Xong rồi."
Nhìn đứa trẻ mới ăn xong đã lim dim, Hy Nguyệt khẽ nhéo má nó một cái.
" Nhóc quỷ này, mới ăn xong mà đã muốn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.