Giọng nói quen thuộc làm Cố Hy Nguyệt thở phào, cô lặng lẽ bước ra, cau mày.
" Cha làm con giật mình! Không vui đâu."
Ông Cố ôn nhu bước đến, xoa xoa lên đầu cô một cách đầy trìu mến, ông dắt tay Hy Nguyệt kéo ra ngoài. Hơi ghé sát, nói thầm vào tai cô một câu nho nhỏ.
" Bao năm nay con im lặng là chịu ấm ức rồi. Lần này thật không thể tiếp tục nữa, ta quyết không cho ai nói máu mủ của nhà họ Cố ta như vậy."
Nói rồi, chợt giọng ông đanh lại, quát lớn.
" CÁC NGƯỜI LÀM LOẠN ĐỦ CHƯA?"
Giọng nói đanh thép làm ai nấy giật nảy mình, Lâm Hà nhìn chồng ấp a ấp úng.
" Mình...mình sao lại xuống đây rồi, phải..phải nghỉ ngơi mới mau khỏe chứ?!"
Cố Đông thuần dường như còn chẳng để tâm đến câu nói của bà ta, ông dắt Cố Hy Nguyệt lại bàn, sau mới chậm rãi cất tiếng.
" Đình Phong, con gọi hết thảy người trong nhà đến đây. Ta có một chuyện cần phải nói rõ."
" Vâng."
Chỉ một vài phút sau, khi tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Từ Cố Đình Đình, một đứa cứng đầu vô đối cũng không thể vắng mặt hay chậm trễ dù chỉ vài giây.
Trên khuôn mặt ai nấy đều hoang mang không hiểu chuyện gì.
Sau khi nhìn lướt qua thấy mọi người đã đến đầy đủ, Cố Đông Thuần ông mới cất tiếng.
" Hôm nay gọi mọi người lại, ta muốn thông báo, không, đúng hơn là đính chính một số việc."
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.