Cô giáo của Điềm Điềm gọi điện thoại nói Điềm Điềm đã được bố đón về.
Cuộc điện thoại này khiến tôi bất an, tại sao Tân Hạo Đình đột nhiên nhớ tới đón Điềm Điềm chứ?
Tôi vội gọi cho Tân Hạo Đình, dãy số quen thuộc này khiến tôi cảm thấy thật xa lạ, điện thoại đổ chuông lúc lâu mà Tân Hạo Đình mới nghe điện thoại, thanh âm của anh ta vô cùng ngọt ngào: "Vợ!"
Tôi vô cùng tức giận: "Tân Hạo Đình, anh muốn làm cái? Ai cho anh đi đón con hả?"
"Vợ, em đừng gấp, không phải do anh nhớ con gái sao? Đã lâu không gặp, nhớ không kìm được!"
Lời nói của anh ta khiến tôi nổi da gà, đúng là tên nham hiểm, anh ta sẽ nhớ con gái của mình sao?
"Tôi đã nói rồi, đừng gọi như vậy, đừng làm tôi ghê tởm! Anh đang ở đâu?” Tôi đỏ mắt, hét vào điện thoại.
"Không phải do anh quen gọi như vậy rồi sao? Trong lòng anh, dù là lúc nào thì em vẫn là vợ của anh, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi!" Giọng điệu của anh ta khá nhẹ nhàng, tôi chắc chắn anh ta làm vậy là có chủ đích: "Yên tâm, anh đang ở thế giới băng tuyết!"
Tôi không nói lời nào mà cúp điện thoại, gọi cho mẹ, nói với mẹ tôi sẽ tự đi đón Điềm Điềm, bảo mẹ không cần lo lắng.
Sau đó tôi phóng xe thẳng đến thế giới băng tuyết, đây là sân chơi rộng lớn dành cho trẻ em với đủ loại đồ ăn vặt và công viên vui chơi dành cho trẻ em ở mọi lứa tuổi.
Con gái là cuộc sống của tôi, mặc dù con bé gọi Tân Hạo Đình là bố nhưng từ lâu anh ta đã mất tư cách làm bố rồi.
Khi tôi vội vã chạy vào thế giới băng tuyết, tôi thấy Tân Hạo Đình đang cho Điềm Điềm ăn kem hộp, lúc trước khi nhìn thấy hình ảnh này chắc chắn tôi sẽ cảm động.
Điềm Điềm là người phát hiện ra tôi đầu tiên, con bé háo hức muốn nhảy khỏi ghế để đến chỗ tôi, nhưng Tân Hạo Đình đã ôm con bé vào lòng, Điềm Điềm đã vùng vẫy hai lần nhưng anh ta không để con bé xuống.
"Mẹ!"
Tôi sải bước đến, ôm lấy Điềm Điềm trong vòng tay của Tân Hạo Đình mà không nói một lời, sau đó ôm chặt lấy con bé.
Tân Hạo Đình nhìn tôi cười: "Sao em phải vội vàng như vậy? Con bé cũng là con gái anh, sao anh có thể hại con bé chứ!"
Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế chính mình, tôi không muốn Điềm Điềm luôn nhìn thấy cảnh chúng tôi cãi vã.
Điềm Điềm như biết mình đã làm sai, con bé nằm trên vai tôi, hai bàn tay ngắn ngủn ôm chặt lấy cổ tôi.
“Ăn ngon không?” Tôi nhẹ giọng hỏi con bé, vỗ nhẹ vào lưng con bé.
Con bé chớp đôi mắt to dễ thương nhìn tôi, quan sát rồi thè lưỡi hồng liếm môi trên, rõ ràng là còn chưa muốn về.
Tân Hạo Đình nhanh chóng đứng dậy kéo lấy tôi: "Mau ngồi xuống đi, con gái chưa ăn xong, nó mới vừa ăn được một miếng!"
Tôi kìm lòng ngồi xuống, ôm Điềm Điềm trong tay, cầm lấy kem và tiếp tục cho Điềm Điềm ăn. Tân Hạo Đình ngồi đối diện với chúng tôi, nhìn mẹ con chúng tôi với nụ cười hiền dịu, trong mắt người ngoài, chúng tôi nhìn như một gia đình ấm áp hòa thuận khiến mọi người ghen tị.
Điềm Điềm máy móc mở miệng để tôi đút cho con bé, hai mắt liếc qua liếc lại, trái tim tôi gần như bị xé nát vì đau đớn.
Trong trái tim bé bỏng của con bé chắc chắn có bóng ma tâm lý.
“Vợ!” Tân Hạo Đình hiền dịu nói: "Em muốn ăn gì?”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, nắm chặt tay mình một cách quyết liệt, các ngón tay đều chuyển sang màu trắng.
Tôi giương mắt nhìn anh ta, trong lòng như lửa đốt, thấp giọng hỏi: "Anh còn có thể mặt mũi hỏi nữa sao?"
Tân Hạo Đình đột nhiên mỉm cười, mắt của anh ta cong lên, trông có vẻ rất ngây thơ, nhưng tôi biết nụ cười của anh ta có thêm một tia âm mưu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]