Tôi nhìn Tiêu Vĩ, kiềm chế cảm xúc, giữ bình tĩnh: "Hai ngày nay thế nào?" 
"Haiz! Đừng nhắc tới nữa, mấy tên kia cũng không phải là đèn cạn dầu! Mấy tên đó tới gây rối, tôi đã nói với bọn họ là những món nợ này là của Tân Hạo Đình, bảo bọn họ đi tìm Tân Hạo Đình tính toán thì bọn họ lại quấy nhiễu tôi, nói không quan tâm trước kia thế nào, bây giờ chỉ tìm Đỉnh Hâm tính sổ!" 
“Vất vả cho anh rồi!” Tôi làm bộ tin tưởng anh ta, lo lắng hỏi: “Anh nghĩ chúng ta phải làm gì mới có thể khiến bọn họ hiểu rõ tình hình?” 
"Chủ tịch Lăng, Tân Hạo Đình đúng là không đáng mặt đàn ông, nếu tòa án đã phát quyết thì nên chấp nhận, có là cái gì đâu? Chúng ta vẫn nên tập trung đàm phán với các nhà cung ứng của chúng ta thôi! Dự án sắp khởi công rồi, chủ tịch Lăng, dù gì thì cô cũng phải nghĩ ra một kế hoạch giải quyết vấn đề này!" 
"Ừm, đúng vậy! Cùng lắm thì chuyển giao dự án đi là được, kiếm được ít hơn nhưng cũng bớt lo!" Tôi nhìn anh ta và nói với vẻ bất lực: "Anh đã có ứng viên phù hợp chưa?" 
Khi nghe tôi nói điều này, anh ta giả vờ tiếc hận nói: “Cô thực sự quyết định làm theo cách này sao?" 
"Nếu không thì có thể làm gì đây? Cứ để cho bọn họ tiếp tục như vậy, Tân Hạo Đình sẽ đắc ý, cuối cùng vẫn sẽ náo loạn! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!" Tôi nhìn Tiêu Vĩ và nở một nụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568529/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.