Anh ta mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt đầy tính toán, thậm chí cả Điềm Điềm đang ở trong lòng tôi cũng gắt gao nắm chặt lấy cánh tay tôi, dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn anh ta và quên mất việc tiếp tục ăn. 
"Hoa Dao, đừng có địch ý với anh như vậy! Anh vốn cũng không muốn làm em ấm ức! Em xem, ba người chúng ta một nhà hòa thuận như vậy thật tốt!" Anh ta trơ trẽn nói tiếp: "Em có phát hiện sự thay đổi của Điềm Điềm không, trước kia con bé thích nói chuyện vô cùng, cả ngày luôn ríu ra ríu rít! Bây giờ thì sao?" 
Anh ta còn nhìn tôi hỏi, như thể đang chất vấn tôi, tất cả những chuyện này là do tôi gây ra vậy. 
"Em không thể thỏa hiệp vì con bé sao? Để anh nói cho em biết, Hoa Dao, Bác Duệ Thiên Vũ đã đổi chủ, chỗ dựa vững chắc của em đã không còn nữa, em vẫn cố chấp sao?" 
Tim tôi loạn nhịp, tôi cầm chặt chiếc thìa nhỏ trong tay: "Sau đó thì sao?" 
Bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm nắm lấy tôi, con bé sợ chúng tôi lại cãi nhau. 
Tôi thả chiếc thìa trong tay xuống, ôm chặt lấy con bé, vươn tay xoa đầu con bé: "Mẹ ở đây!" 
"Chúng ta quay lại đi, nhà cho em, tiền anh cũng không cần, chỉ cần em bảo bố mẹ em về, anh sẽ về nhà đúng giờ, anh hy vọng được ở cùng một chỗ với em và con chúng ta!”Anh ta không biết xấu hổ mà nói, ánh mắt tham lam nhìn tôi. 
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568534/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.