Tôi liền nhìn chằm chằm Tân Hiểu Lan trong gương, khinh bỉ nói: "Cô đúng là y như ma quỷ vậy, âm hồn không tan, cô lại muốn làm cái quỷ gì hả?" 
"Ha! Lăng Hoa Dao, cô cũng thật là không biết xấu hổ! Người ta đã có người yêu rồi mà cô còn đi theo xem náo nhiệt gì chứ? Cũng không nhìn lại cái đức hạnh của cô đi! Cô mà xứng à!" 
“Tôi có xứng hay không cũng không phải cô nói thì tính. Nói chuyện tích đức tí đi, tốt cho con cháu!” Nói xong, tôi rút khăn tay ra lau, sau đó xoay người bước ra ngoài. 
Cô ta thấy tôi không dính bẫy của cô ta thì tiến lên một bước chắn trước mặt tôi: "... Đồ tiện nhân, để tôi xem cô còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa! Sớm muộn gì cũng có lúc cô phải khóc." 
Cô ta vừa dứt lời, Lý Tân Nhị cũng bước vào buồng vệ sinh. Nhìn thấy trạng thái của Tân Hiểu Lan và tôi, cô ấy nhanh chóng đứng bên cạnh tôi và nắm lấy cánh tay của tôi: "Chủ tịch Lăng, có chuyện gì vậy?" 
Đôi mắt của Lý Tân Nhị nhìn về phía Tân Hiểu Lan đang mang vẻ mặt nham hiểm. 
Tân Hiểu Lan đánh giá Lý Tân Nhị một chút, nở nụ cười dụng tâm kín đáo: "Người đẹp, cẩn thận bên cạnh cô là một kẻ háo sắc, nhớ thương người tình của cô đấy!" 
Ngay khi cô ta dứt lời, tôi chợt cảm thấy xấu hổ: "Tân Hiểu Lan, cô đừng có quá đáng!" 
“Người quá đáng là cô!” Đột nhiên có một câu nói xen vào: “Lăng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568518/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.