Về đến nhà, tôi ngồi dựa vào ghế sô pha, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, nhìn lên trần nhà. Tôi đã nghĩ nếu ly hôn với Tân Hạo Đình thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng tôi đã lầm to. Tôi chẳng đổi lấy được một ngày bình an, lại như rơi vào cơn xoáy lớn hơn nữa. Cho dù tôi nỗ lực tiến lên phía trước, tôi vẫn không thoát ra được cái vòng luẩn quẩn này. 
Tôi không biết kết cục như thế nào mới là điều mà đám người Tân Hạo Đình mong muốn. Vả lại dường như không chỉ có Tân Hạo Đình, trong bóng tối dường như còn có một thế lực nào đó đang thôi thúc tôi. 
Khiến tôi băn khoăn không biết quyết định trước đây của mình có chính xác hay không. 
Công ty có hợp đồng là chuyện tốt, nhưng nó cũng là chiếc cùm vô hình khóa tôi lại một cách vững chắc. Cùng lúc nắm lấy tôi, tiến về phía trước một cách thụ động, dù núi đao biển lửa, tôi cũng không thể quay đầu. 
Có lẽ mẹ tôi nghe thấy tôi về nhưng vẫn không có động tĩnh trở về phòng, bà lặng lẽ đứng dậy đi xuống nhà, thấy tôi ngồi thụp xuống ghế sô pha mà lòng đau nhói. 
Tôi nhanh chóng ngồi dậy. Bà đi đến ngồi bên cạnh tôi: "Dao, có phải mệt quá hay không con?" 
Tôi thoáng cười khổ, chẳng ừ hử gì cả mà chỉ gật đầu, sau đó dời người nằm ở trên đùi bà: "Dạ! Mệt!" 
"..." 
"Mẹ, tại sao phải lớn lên chứ?" Tôi nhẹ giọng nói. 
Tay mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Đừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568520/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.