Trong lòng tôi căng thẳng, có hơi ngoài ý muốn. Không ngờ cô ấy lại gọi Bùi Thiên Vũ.
"Nhưng anh ấy có thể sẽ đến muộn hơn. Anh ấy đã đến Lâm Thành, đang trên đường trở về. Chúng ta không phải đợi anh ấy, ăn trước là được!" Cô ấy giải thích như không có việc gì: "Đây là mới quyết định sau này thôi. Đúng lúc anh ấy gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi muốn ăn cái gì, tôi nói với anh ấy là đã hẹn dùng cơm với cô rồi, gọi anh ấy tới chung. Cô sẽ không để ý chứ?"
Tôi nhanh chóng nói một câu: "Không để ý!"
Nhưng nói xong, trong lòng tôi cảm thấy có chút không thoải mái cho lắm. Tôi thật sự không để ý sao?
Nhưng liệu đối mặt với cô gái nhỏ mang vẻ mặt chân thành và vô hại này, tôi có thể nói để ý ư?
“Vậy là tốt rồi!” Cô ấy nói dứt lời rồi đưa thực đơn cho tôi. "Tôi chọn xong rồi. Lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, không biết cô thích ăn gì, vẫn nên để cô tự chọn đi!"
Sự nhiệt tình của cô ấy gợi nhớ bốn chữ, thẳng thắn cởi mở, đặc biệt dễ tiếp xúc. Điều này không phù hợp với kiểu lạnh lùng và kiêu ngạo của cô ấy khi tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên. Tôi nhớ rõ ràng rằng khoảnh khắc cô ấy đứng dậy vào ngày hôm đó, nhìn lướt qua những thực khách khác, vẻ mặt khi đó và lúc này khác nhau một trời một vực, tựa hồ là hai người.
Tôi chọn đồ ăn muốn ăn xong, đưa thực đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568516/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.