Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu, tôi đã lập tức lắc đầu, tự an ủi mình: Thôi bỏ đi, đừng quá đuổi tận giết tuyệt. Có thể anh ta nhẫn tâm đến nỗi tôi không ngờ, nhưng dù sao chúng tôi cũng từng là vợ chồng một khoảng thời gian, ra đi cũng không cần quá coi nhau là kẻ thù. Cầu về cầu, đường về đường, làm gì mà phải anh chết tôi sống chứ?1
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn còn suy nghĩ rất nhiều, nhất là bây giờ tôi đã có sự giúp đỡ của Trương Kính Tùng, gánh vác bên kia bầu trời cho tôi, tâm tình tôi đã bình tĩnh lại rất nhiều, những ân oán trước đây cũng dần vơi đi. Có thời gian để ganh đua với Tân Hạo Đình thì còn không bằng phát triển sự nghiệp của bản thân cho tốt. Chó cắn tôi, tôi không thể cắn chó, dù sao anh ta vẫn là bố của Điềm Điềm!
Nói từ một góc độ nào đó, anh ta cũng không có chiếm được lợi gì ở chỗ tôi, lui một bước là trời xanh biển rộng đi!
Bên này tôi tự an ủi mình tốt lắm rồi, nhưng không ngờ bên kia Tân Hạo Đình lại không cho tôi lối thoát.
Những ngày sau đó, những chuyện như thế này xảy ra nối tiếp nhau. Thấy dự án mình làm sắp khởi công, anh ta lại chẳng chừa cho mình một chỗ trống nào. Đã không có những nhà cung cấp thì mình còn làm dự án thế nào nữa? Điều này đang buộc tôi vào đường chết.
Hơn nữa kể từ khi Trương Kính Tùng tiếp quản Đỉnh Hâm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568514/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.