Chương trước
Chương sau
Hôm Lâm Nhan đi Trữ Thành, vừa dậy đã phát hiện Tạ Phong Trần còn dậy sớm hơn cả cô, còn làm cả bữa sáng tình yêu phong phú, bỗng nhiên Lâm Nhan cảm thấy cuộc sống có thêm người đàn ông này đều trở nên ấm áp, tốt đẹp hơn.

Hai người cùng nhau ăn bữa sáng xong, Tạ Phong Trần kiên trì đưa cô đến sân bay.

Mắt nhìn thấy thời gian đến lúc đăng ký càng ngày càng gần, người đàn ông vẫn còn nắm tay cô không buông ra, đột nhiên Lâm Nhan sinh ra một chút cảm giác không nỡ, rõ ràng hai người bên nhau cũng chưa được bao lâu, anh dính người như vậy, cô có chút không đành lòng.

Chẳng qua là lúc Tiêu Bạch gọi điện thoại đến giục lần thứ ba, Lâm Nhan đành bất đắc dĩ nhắc nhở anh, "Anh về đi! Em phải đi vào trước."

"Ừm, anh nhìn em đi vào." Người đàn ông lưu luyến buông tay ra, giọng điệu buồn bã.


"Nhìn cái gì vậy, mau đi nhanh đi, đừng có dính như keo vậy, rất dọa người đó, cũng có phải sinh ly tử biệt đâu, qua vài ngày nữa em sẽ về mà." Trong lòng Lâm Nhan cũng có chút mùi vị không vui, nhưng từ trước đến nay cô là một người tự do tùy hứng, cũng không muốn bởi vì mình mà gây ảnh hưởng nhiều đến anh.

"Được rồi."

Lâm Nhan hài lòng cong môi, bước lên khẽ chạm vào đôi môi của anh, nhẹ nhàng trấn an, "Có thời gian em sẽ gọi điện thoại cho anh."


"Được, anh chờ điện thoại của em, qua đến bên kia thì chăm sóc bản thân cho tốt, nếu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh." Tạ Phong Trần có cảm giác cha già đưa con gái đến trường, lo lắng dặn dò.

Lâm Nhan gật đầu xuống xe, hoàn toàn không hề biết người đàn ông phía sau chăm chú nhìn vào bóng dáng cô cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa mới chịu rời đi.

Cửa xe bên hông bị gõ vang, Tạ Phong Trần nhíu mày, cáu kỉnh trừng qua.

Lục Giản cà lơ phất phơ ngồi vào trong xe, một khuôn mặt đẹp trai cười như không cười rất là gợi đòn, "Em nói này, anh vẫn còn xem nữa à! Sắp thành hòn vọng phu rồi."

Đôi mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường, "Một cái cẩu độc thân như cậu thì biết cái gì!"

Trong nháy mắt, Lục Giản cảm thấy bản thân bị nói trúng tim đen, cạn lời, "A! Anh quay đầu ăn cỏ* thì rất giỏi đó nha! Thế nào rồi? Rốt cuộc anh đã theo đuổi được người ta về hay chưa vậy?"

*Quay đầu ăn cỏ: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, có xuất xứ từ việc ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, tức là đã ăn thừa rồi thì sẽ không ăn lại. Ý nghĩa của câu này là chuyện trước đây đã ghét bỏ không làm nhưng bây giờ lại quay lại làm.

"Cậu nói xem?" Tạ Phong Trần lười nói lời vô nghĩa với cậu ta.

"Aiz! Em thấy là con đường theo đuổi vợ của anh dài đằng đẵng đó, chị dâu vẫn còn chưa để ý đến anh à? Đã đi là không thèm quay đầu lại, căn bản không thèm để ý đến anh thâm tình ngóng theo." Lục Giản sợ thiên hạ chưa đủ loạn, đâm thẳng vào chỗ đau của người ta, có thể khiến người tức chết.

"Cút xuống đi!"

"Anh, không phải chứ, gần đây anh cũng không tụ tập với anh em, mỗi ngày đều xoay quanh chị dâu, đến lúc nào mới có thể để bọn em nghe được tin tốt chứ? Chị dâu lăn lộn trong giới giải trí, bên cạnh đàn ông đẹp trai nhiều vô số kể, anh không sợ chị ấy bị người ta bắt cóc mất à?" Lục Giản xem như đã hiểu anh cả nhà mình đã hoàn toàn lún sâu, nhịn không được lại nói đùa.

"Em gái cậu gần đây có phải đang viết kịch bản mới hay không?"


"Haiz, đừng có nói với em về chuyện của nó, con nhóc kia không chịu đàng hoàng học ở trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, bày đặt nhất định phải viết kịch bản làm biên kịch gì đó, vấp phải khó khăn mọi nơi, bây giờ tự mình xoay tiền khắp nơi để quay phim, gần đây cả ngày phiền em giúp nó đối phó với chuyện tuyển người, đồng chí Lục già ở nhà đã bị nó làm tức giận đến ngất đi mấy lần rồi. Anh nói xem mấy đứa con gái thời nay muốn gì vậy? Bây giờ còn ai xem loại phim cẩu huyết Mary Sue* như hotboy lạnh lùng yêu tôi nữa? Nghĩ rằng chỉ cần chọn mấy cậu chàng đẹp trai cool ngầu thì có thể nổi tiếng, công thành danh toại sao? Em thấy con bé kia chỉ là thiếu đòn thôi, đánh hai trận là lại có nề nếp à." Nói đến em gái Lục Khê này, Lục Giản tức giận đến cắn răng.

*Mary Sue: Thánh mẫu, dùng để chỉ những tiểu thuyết/ phim có nội dung nói đến nhân vật chính có đủ mọi điều kiện, xinh đẹp, giàu có, giỏi giang, lương thiện, ngây thơ, cứu nhân độ thế, được tất cả các nhân vật nam yêu thích, dây dưa không rõ giữa các nhân vật.

"Chuyện này cậu có thể bảo nó đến tìm Lục Miểu." Tạ Phong Trần.

"Anh, không phải anh không biết, bởi vì chuyện năm đó bác cả ngoại tình, Lục Miểu ghét Lục gia biết bao nhiêu, em mà đi tìm cô ấy thì không biết cô ấy sẽ châm biếm như thế nào đâu! Thôi, hay là quên đi." Lục Giản.

"Dưới tay Tiêu Bạch có mấy người mới, cậu có thể để cho Lục Khê đi casting xem sao." Tạ Phong Trần làm như vô tình nhắc đến.

"Anh à, sao tự nhiên anh lại có lòng tốt quá vậy? Mặc dù studio kia chị dâu cũng có cổ phần, nhưng anh cũng rất lạ đó, nói đi, có phải có điều kiện gì hay không?" Lục Giản không dám tin.

"Thằng nhóc Nhược Phong cũng ở bên đó, cũng không thể thật sự khiến cho nó xông xáo đến đầu rơi máu chảy, tiền đầu tư anh chịu, nhưng yêu cầu duy nhất là nơi quay phim cách xa Hải Thành ra một chút." Tạ Phong Trần.

"Vì sao?" Lục Giản

"Chướng mắt." Tạ Phong Trần mới không nói là bởi vì anh ghen, không muốn nhìn thấy mấy đứa nó cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì đến làm phiền Lâm Nhan đâu.

"Nếu vậy thì thật sự có lợi cho con nhóc thối Lục Khê kia quá." Lục Giản không hề nghĩ nhiều, còn cho rằng Tạ Phong Trần đang giúp cháu ngoại mình.

Tạ Phong Trần từ chối bày tỏ ý kiến, có lợi cho ai không cần biết, chỉ cần không tranh Lâm Nhan với anh là được, tốn một chút tiền, dùng một chút thủ đoạn nhỏ không phải là không thể.

Chỉ là Lâm Nhan vừa mới đi, nghĩ đến phải vài ngày mới có thể gặp mặt, vừa chia tay anh đã nhớ cô rồi.

Lâm Nhan đã đến Trữ Thành, căn bản không kịp nghỉ ngơi đã bắt đầu bận rộn, bởi vì bài hát "Niết Bàn" này rất có chiều sâu, nội dung thể hiện cũng rất phong phú, quay MV từ sa mạc của Trữ Thành đến phong cảnh vách đá đỏ, đến hồ núi lửa thần thánh của Thanh Thành, lại chậm mất thời gian quay nửa ngày, cuối cùng đến Đôn Hoàng, quay một ngày, thời gian quay thực tế nhiều hơn một ngày so với kế hoạch, nhưng lần quay phim này thuận lợi ngoài dự kiến.

Xe tự lái đi ngang qua một khe núi không người nhìn thấy được một cánh rừng hồ dương vô cùng đẹp mắt, còn có những con linh dương tập hợp thành từng đàn trốn đi, trước mặt là một vùng ánh vàng óng ánh, đẹp đến mức xán lạn, lóa mắt, mùa này những cánh rừng hồ dương ở những nơi khác đã sớm tàn, ở đây chắc là được thiên nhiên ưu đãi, Lâm Nhan vô cùng hưng phấn, chạy quanh trong rừng giống như tinh linh, nhiếp ảnh gia chụp rất nhiều tấm ảnh đẹp cho Lâm Nhan, thiên nhiên vô cùng tráng lệ, không cần trang điểm, tạo dáng đã tự thành một bức tranh đẹp không sao tả xiết.

Đạo diễn lại quyết định ngay lúc đó để cho Giang Dã và Lâm Nhan quay thêm một cảnh video ở trong rừng hồ dương.

Sau khi quay lại Hải Thành, Lâm Nhan vẫn nhớ mãi không quên rừng hồ dương kia, vội vàng nói ra những kỷ niệm đẹp đẽ trong hành trình quay phim lần này, Tạ Phong Trần nghe Lâm Nhan tươi cười hớn hở nói với anh rừng hồ dương đẹp đến mức nào, sa mạc mênh mông bao nhiêu, nước trong hồ núi lửa trong thế nào, trời xanh ra sao, những bức bích họa ở Đôn Hoàng có biết bao nhiêu thần bí và đẹp đẽ, mỗi một bức đều đẹp như một bông hoa... Cô vui vẻ chia sẻ cảnh vật trên đường cô đã thấy, những gì cô đã nghe, những điều này đều là những gì anh chưa từng thấy, chưa từng tham gia, trong lòng anh khó chịu và chua xót.


Mới ngắn ngủi vài ngày, trong lòng cô, cuộc sống của cô đều bị những thứ bên ngoài nhét đầy, Tạ Phong Trần cảm thấy mất mát.

Mặc dù biết rằng do công việc của Lâm Nhan cần phải làm, nhưng anh thừa nhận, thậm chí anh ghen tị với những người có thể làm việc chung với cô, có thể đồng hành cùng cô, được tận mắt nhìn thấy những cảnh đẹp khiến cô say mê như vậy.

Anh càng khó chịu hơn chính là, bởi vì cô không ở bên cạnh nên anh mất hồn mất vía, mà cô lại ở bên ngoài chơi vui đến quên cả trời đất, quả nhiên là ai yêu trước thì người đó sẽ đáng thương hơn.

"Tạ Phong Trần, nếu như có cơ hội, anh nhất định phải ra ngoài mà xem, cả ngày bận rộn công việc dù có thể kiếm tiền, nhưng mà sẽ bỏ qua rất nhiều vui thú trong cuộc sống và những cảnh đẹp xung quanh, anh xem những hình ảnh chụp em có phải đẹp lắm hay không? Nhiếp ảnh gia trực tiếp gửi cho em, còn chưa có chỉnh sửa đó." Lâm Nhan là một cơn gió, mỗi khi bay lên thì không thể kiềm chế được.

"Được, em cùng đi với anh." Tạ Phong Trần gắt gao ôm lấy người trong ngực, trong lòng tràn ngập ước mong, xem ra anh cần sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho bản thân, anh rất muốn cùng cô đi đến rất nhiều nơi, muốn đi xem những phong cảnh vô cùng tráng lệ trong lời cô nói.

Lâm Nhan, em nhất định không biết được anh có bao nhiêu tiếc nuối, nuối tiếc không ở bên cạnh em, chỉ là một lần đi ra ngoài đã cảm giác bản thân đã bỏ lỡ em rất nhiều, rất nhiều.

Nếu như có thể, anh chỉ nguyện cuộc đời này có thể cùng em ngắm nhìn tất cả phong cảnh tươi đẹp khắp nơi.

Nếu như có thể, anh không muốn lại bỏ qua một tia sáng nào ánh lên trong đáy mắt em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.