Ông cụ Đổng bị Phó Đình Viễn chọc tức đến độ nôn ra máu, bác sĩ phải đến làm cấp cứu cho ông ta.
Phó Đình Viễn ôm Du Ân với khuôn mặt không một gợn sóng, nhưng thật ra trong lòng Du Ân vẫn có chút lo lắng.
Phó Đình Viễn ôm Du Ân với khuôn mặt không một gợn sóng, nhưng thật ra trong lòng Du Ân vẫn có chút lo lắng.
Vì trả thù gia đình ông cụ Đổng mà chịu tổn thất lớn như vậy, Du Ân cảm thấy có chút không đáng, chưa kể hiện tại ông cụ Đổng cũng đã chịu xuống nước nhượng bộ, chỉ lấy hai mươi phần trăm số tiền.
Phó Đình Viễn cong môi khẽ cười một tiếng: “Chưa kể, đây là lần đầu tiên trong đời anh hành động theo cảm tính, nhưng anh không hối hận, làm người nên tùy ý hành động một lần, đặc biệt là kiểu người thành công như anh, lại càng có vốn để hành động tùy ý.”
Du Ân: “…”
Anh đang cố tình khoe giàu hay sao vậy?
Dáng vẻ cắn môi trừng mắt nhìn anh của Du Ân thoạt nhìn trông xinh đẹp bội phần, tâm tình Phó Đình Viễn lại mềm mỏng đi rất nhiều.
“Trước đây cuộc đời anh chẳng có món đồ gì đáng giá cả, anh chỉ là một thương nhân, trong mắt anh chỉ toàn là làm cách nào để thu được lợi ích nhiều nhất, cho nên chỉ cần là những thứ có lợi, thì không gì là anh không giành.”
“Nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn họ dám xuống tay với em, anh lại không nhịn được mà muốn tra tấn bọn họ một cách tàn nhẫn thô bạo nhất, khiến bọn họ phải đau đớn, thê thảm chật vật tới chết, chỉ có như vậy anh mới thấy hả giận.”
Thời điểm Phó Đình Viễn nói xong câu cuối cùng, ánh mắt anh lại nhiễm màu hung ác, hiện tại Du Ân là tất cả của anh, là người mà anh để tâm nhiều nhất, nếu ai dám động tới Du Ân, anh nhất định sẽ không tiếc tất thảy để khiến đối phương phải thống khổ trả cái giá thật đắt.
Và nhóm người ông cụ Đổng kia chính là ví dụ thực tế nhất, ông cụ Đổng còn định tính đường lui cho Đổng Tâm Khiết?
Nằm mơ đi.
Miếng đất của ông cụ Đổng là anh cố tình không mua, thậm chí anh còn định công bố chuyện tốt mà bọn họ làm ra ngoài, để sau này ông cụ Đổng có muốn ra tay cũng không thể.
Cứ như vậy, thì một Đổng Tâm Khiết ngu xuẩn vô dụng hoàn toàn kia sẽ ăn chơi tiêu hết tiền tiết kiệm trong tay ông cụ Đổng vào một ngày nào đó, lúc đó ngoài uống nước chém gió ra thì còn có thể làm gì.
Phó Đình Viễn đều đã quyết định hết mọi chuyện, Du Ân cũng không muốn nói thêm gì nữa, cô không muốn can thiệp quá sâu vào công việc của anh.
Chưa kể, ông cụ Đổng và cả Đổng Tâm Khiết kia cũng là gieo gió gặt bão mà ra.
Vốn dĩ ban đầu cô nhìn thấy ông cụ Đổng đã tuổi già sức yếu, nên tự khắc nảy sinh lòng thương và có vẻ muốn gần gũi, bởi vì cô nghĩ tới ông cụ Phó đang ở Giang Thành, và cả ông nội bà nội của mình ở nhà họ Diệp nữa.
Nhưng chung quy thì người với người vẫn khác nhau, nhìn bề ngoài thì ông cụ Đổng có vẻ hòa ái hiền từ, nhưng trên thực tế cách nhìn nhận xử lý của ông ta cũng chẳng đâu vào đâu.
Vì cái gọi là tìm sẵn đường lui thay Đổng Tâm Khiết, nên chẳng ngần ngại dung túng cho việc con trai và cháu gái tống tiền, thậm chí còn đồng lõa với bọn họ để bắt cóc cô.
Nhìn qua cũng thấy được, thời điểm còn trẻ ông cụ Đổng cũng cưng chiều dung túng Đổng Lộ quá mức, nếu không sao Đổng Lộ có thể không có chí tiến thử, không làm những việc đàng hoàng như vậy chứ?
Thật ra sức khỏe ông cụ Đổng cũng không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là vì giận quá nên căng thẳng mà thôi.
Đợi đến khi ông ta tỉnh lại, Phó Đình Viễn dẫn Du Ân từ tốn đi vào phòng bệnh chào tạm biệt ông ta.
Khóe môi Phó Đình Viễn cong lên để lộ nụ cười tùy ý không kém phần kiêu ngạo: “Ông cụ Đổng, giữ sức khỏe, tạm biệt.”
“Sếp Phó…”
“Sếp Phó!”
Ông cụ Đổng nằm trên giường bệnh yếu ớt hô lên mấy tiếng, nhưng Phó Đình Viễn đã dắt Du Ân rời đi, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại lấy một cái.
Tức khắc, nước mắt chảy ngang dọc trên mặt ông ta, giờ phút này ông ta hối hận đến thối ruột rồi.
Du Ân và Phó Đình Viễn bình an quay về khách sạn, Chu Mi gọi điện thoại tới, hỏi xem bọn họ có an toàn không.
Chu Mi cũng có biết đến kế hoạch này, vốn dĩ cô ấy định cùng đi cứu Du Ân với Phó Đình Viễn, nhưng lại bị Du Ân ngăn cản.
Tình trạng sức khỏe Chu Mi cần phải nằm yên trên giường, nếu đêm nay lại đi lăn lộn với bọn họ, vậy thì tám mươi phần trăm sẽ không giữ được đứa nhỏ trong bụng cô ấy, sao Du Ân có thể để Chu Mi lâm vào hoàn cảnh như vậy được.
Nghe thấy Du Ân và Phó Đình Viễn đã bình an trở về, cuối cùng Chu Mi cũng dám thở phào một hơi.
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Du Ân lại dặn dò Chu Mi phải nghỉ ngơi thật tốt, cuối cùng còn nói ngày mai sẽ tới nhà thăm Chu Mi và làm cho cô ấy mấy món ngon bồi bổ cơ thể.
Sau khi cúp điện thoại, Du Ân vừa quay đầu đã liếc thấy Phó Đình Viễn đang đứng nhíu mày nhìn chằm chằm cô, Du Ân có hơi chột dạ, vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi nói muốn đi tắm.
Phó Đình Viễn chặn cô lại hỏi: “Cơ thể Chu Mi không khỏe, có phải là không phải do đau bụng kinh không?”
“Cái đó, anh hỏi vậy là có ý gì?” Du Ân vốn không giỏi nói dối, tưởng là Phó Đình Viễn đã nhận ra gì đó.
Phó Đình Viễn nghiêm túc hỏi cô: “Có phải cô ấy đang bị bệnh gì khác không? Nếu không tại sao em lại quan tâm cô ấy quá mức như vậy?”
Sở dĩ Phó Đình Viễn hỏi như vậy, là bởi vì giọng điệu của Du Ân lúc gọi điện nói chuyện với Chu Mi, nghe không giống đang lo lắng hay săn sóc bình thường, mà như muốn biến Chu Mi thành bảo bối để cung phụng.
Phụ nữ đau bụng kinh, có cần khoa trương như vậy không?
Tại sao nhiều năm như vậy mà Chu Mi chưa từng có bất cứ biểu hiện gì?
Du Ân thấy anh không có hoài nghi gì khác, lúc này mới dám âm thầm thở phào: “Không có, cô ấy chỉ đau bụng kinh thôi.”
“Em cũng là phụ nữ, nên có thể hiểu được đau bụng kinh khó chịu khổ sở như nào, cho nên mới kêu cô ấy nghỉ ngơi thật tốt.” Du Ân tiếp tục lấp liếm: “Còn nữa, chuyện đêm nay cũng không cần cô ấy phải ra tay mà không phải sao?”
“Chỉ mình anh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân là đủ rồi, cô ấy ở đó sẽ giành lấy cơ hội tỏa sáng của anh, cho nên em mới khuyên cô ấy không cần đi.”
Giải thích chính là che giấu, Du Ân sợ Phó Đình Viễn lại tiếp tục truy hỏi thêm, nên vội chạy nhanh vào phòng tắm.
Hy vọng Chu Mi có thể suôn sẻ thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ này mà không bị mấy người Phó Đình Viễn hay Dịch Thận Chi phát hiện, ít nhất thì như vậy cuộc sống của cô ấy cũng được an ủi đôi chút rồi.
Chuyện này xảy ra khiến bọn họ lăn lộn hết cả tối, Du Ân đã kiệt sức rồi, tắm rửa xong cô lên giường, nằm một lúc đã thấy mơ màng buồn ngủ.
Phó Đình Viễn ôm cô trong lồng ngực, thấp giọng hỏi cô: “Em có biết trong lòng anh hiện tại, em quan trọng đến nhường nào không?”
Du Ân khó khăn mở mắt lắc đầu: “Không biết.”
Thành thật mà nói, cô thậm chí cũng không nghe rõ anh nói gì lắm, bởi vì cơn buồn ngủ đang bủa vây.
Phó Đình Viễn cúi đầu hôn cô, gằn từng câu từng chữ nói: “Không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng em, tiền tài cũng không quan trọng bằng, và cũng chẳng kẻ nào quan trọng bằng em.”
“Sau này đừng rời khỏi anh nữa, được không?” Phó Đình Viễn vuốt ve tóc cô, giọng điệu có phần lưu luyến, thì thào: “Không quan trọng là sau này có con hay không, chỉ cần có em thôi, như vậy là đủ rồi.”
Hiện tại Du Ân đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm rồi, cô chỉ nghĩ có ngủ thôi, chứ không nghĩ được gì nữa, cho nên đáp lại một tiếng trong lúc mơ mơ màng màng: “Được.”
Nói xong câu đó, cô hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, xác nhận cô đã ngủ thật rồi, lúc này anh mới với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, ấn phát lại đoạn trò chuyện vừa rồi của hai người xong, lúc này mới hài lòng cất điện thoại đi.
Ừm, chính miệng cô đã hứa sẽ không rời khỏi anh nữa, sau này nếu cô dám đổi ý, anh sẽ lấy đoạn ghi âm này ra bật cho cô nghe.1
Còn nếu không được thì nữa sẽ công khai với toàn thiên hạ, để tất cả mọi người phân xử công minh, xem có phải cô không có lương tâm hay không.
Đương nhiên anh cũng thừa nhận, hành vi lén ghi âm đó của anh có hơi đáng khinh thường, nhưng anh cũng hết cách rồi, ai nói cô cứ mãi từ chối không chịu tái hợp lại với anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]