Du Ân chìm vào giấc ngủ say, tự nhiên không để ý đến động tác nhỏ của Phó Đình Viễn sau lưng mình.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi nụ hôn rực lửa của người đàn ông. Cô vừa trốn vừa hỏi: "Mấy giờ rồi?"
“Không biết.” Người đàn ông mơ hồ đáp lại cô, cúi người đè cô tiếp tục hôn.
Có là mấy giờ đi chăng nữa thì dù sao họ cũng có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Du Ân kháng nghị đẩy anh ra: "Hôm nay em muốn tới nhà Chu Mi..."
Phó Đình Viễn ngước mắt lên từ trên người cô, bất mãn nói: "Chuyện của nhà họ Đổng rốt cuộc cũng xong rồi, em không nên ở lại với anh sao?"
Du Ân bất đắc dĩ: "Không phải một ngày hai mươi bốn tiếng chúng ta đều ở cùng nhau sao? Anh còn muốn em ở cùng anh thế nào nữa?"
Phó Đình Viễn không trả lời câu hỏi của cô, mà dùng hành động để tỏ vẻ anh muốn cô ở với anh như thế nào.
Du Ân kháng cự: "Không được, không được..."
Lần nào anh cũng dài vô tận, cô đã hứa sẽ làm món ngon gì đó cho Chu Mi để bồi bổ cơ thể, nếu để đến giữa trưa thì còn ra cái gì nữa?
Phó Đình Viễn làm sao có thể buông tha cho cô được? Từ khi ly hôn đến nay, anh gần như sống một cuộc sống như hòa thượng gần hai năm trời, bây giờ cuối cùng cô cũng đồng ý, tất nhiên anh phải kiên quyết thỏa mãn bản thân.
Tất nhiên, cũng sẽ làm cô thỏa mãn.
Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691806/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.