Sau khi rời khỏi phòng bệnh của ông cụ Đổng, Du Ân cảm thấy có hơi khó hiểu, hỏi Phó Đình Viễn: “Tại sao vừa nãy đột nhiên anh lại nói như vậy với ông cụ Đổng?”
Du Ân thừa nhận, mấy lời nói vừa rồi của anh nghe rất thâm tình, cũng thành công khiến cô rung động, nhưng nói những lời đó trước mặt ông cụ Đổng hình như có hơi không thích hợp thì phải?
Giữa ông cụ Đổng và bọn họ, thực ra cũng không có quá nhiều tình cảm, chỉ có thể xem như bèo nước gặp nhau một lần rồi thôi.
Sau khi cuộc mua bán trao đổi đất này kết thúc, giữa họ sẽ không có bất kỳ liên quan gì.
Phó Đình Viễn ngừng bước chân, nhìn cô nhấn mạnh: “Không phải tự nhiên anh nói vậy.”
Du Ân nhìn anh với vẻ kinh ngạc, anh lại nói: “Cảm thấy thế nào thì nói thế nấy thôi.”
“Có điều, đúng là anh cố tình nói cho ông ta biết tình cảm anh dành cho em.” Phó Đình Viễn nói xong câu đó, đôi mắt anh hơi nheo lại.
Du Ân đã nhận ra có gì đó không đúng: “Tại sao?”
Phó Đình Viễn mím môi nói: “Anh nghi ngờ ông cụ Đổng đó đồng lõa với hai ba con họ.”
Du Ân khiếp sợ đến ngất rồi.
Không phải ông cụ Đổng đó cũng là người bị hại sao? Bản thân ông ta cũng là nạn nhân vì tức quá phải vào viện nằm mà không phải sao?
Cô vội túm chặt vạt áo Phó Đình Viễn, mở miệng hỏi: “Bọn họ… Tại sao lại làm như vậy?”
“Tất nhiên là vì lợi ích.” Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691796/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.