Chương trước
Chương sau
Phó Đình Viễn dẫn Du Ân tới một quán ăn vô cùng nổi tiếng, Phó Đình Viễn cũng không biết Du Ân có nhận ra hay không, nhưng anh nhận ra, dù anh và Du Ân có đi tới bất cứ đâu, thì vẫn luôn có người theo dõi bọn họ.
Không cần biết những người này là người của ông cụ Đổng hay Đổng Lộ, nhưng có thể nhìn ra được, hành tung của anh và Du Ân đều lọt vào mắt bọn họ.
Phó Đình Viễn không chủ động đề cập đến chuyện bọn họ bị theo dõi với Du Ân, bởi anh không muốn làm cô lo lắng.
Hai người ăn cơm trưa xong thì lập tức quay lại khách sạn, vừa về đến phòng Phó Đình Viễn đã nhận được một cuộc điện thoại với dãy số lạ.
Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng rồi bắt máy, cuộc điện thoại này tám mươi phần trăm là Đổng Lộ gọi tới.
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam nghe có phần không mấy thiện cảm: “Sếp Phó, xin chào.”
Phó Đình Viễn đáp lại bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Xin chào, ông Đổng.”
Từ giọng nói Đổng Lộ có thể nghe ra sự ngạc nhiên: “Cậu biết tôi là ai?”
Phó Đình Viễn khẽ cười nhạo một tiếng, lười trả lời vấn đề này.
Nếu đến chuyện nhỏ nhặt này anh cũng không đủ tài để phán đoán ra, thì sao có thể làm chủ tịch Phó thị được đây.
Phó Đình Viễn biểu hiện rõ sự khinh miệt dành cho Đổng Lộ, điều này lại khiến ông ta có chút bực bội, tức giận nói: “Cậu đã suy xét về điều kiện tôi đưa ra chưa.”
“Tôi không suy xét.” Phó Đình Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.
Đổng Lộ nói với vẻ khó tin: “Cái gì?”
Phó Đình Viễn nói một cách tàn nhẫn vô tình: “Người mà ông đang lấy ra để uy hiếp chính là con gái ruột của ông, không phải con gái tôi, vậy thì tôi suy xét điều kiện ông đề ra để làm cái gì? Dù ông có giết con tin, thì có liên quan gì tới tôi?”
Đổng Lộ nghe Phó Đình Viễn nói vậy thì bị chặn họng hồi lâu, nói không ra lời, tại sao mọi chuyện lại không phát triển theo đúng kế hoạch của bọn họ chứ?
Ông ta không nhịn nổi nữa, giọng điệu có phần nôn nóng hung hăng: “Chẳng lẽ lão già kia không nói với cậu, con dấu các loại đều nằm trong tay tôi?”







Đổng Lộ nghe Phó Đình Viễn nói vậy thì bị chặn họng hồi lâu, nói không ra lời, tại sao mọi chuyện lại không phát triển theo đúng kế hoạch của bọn họ chứ?
Ông ta không nhịn nổi nữa, giọng điệu có phần nôn nóng hung hăng: “Chẳng lẽ lão già kia không nói với cậu, con dấu các loại đều nằm trong tay tôi?”
“Nếu cậu không chịu đáp ứng điều kiện tôi đưa ra, tôi sẽ lập tức hủy diệt con dấu đó, như vậy cậu sẽ mãi mãi không chiếm được mảnh đất kia, cái gọi là kế hoạch chip khu công nghiệp gì đó sẽ bị đem đi ngâm nước nóng.”
Đối mặt với lời uy hiếp trần trụi của Đổng Lộ, Phó Đình Viễn lại chẳng hề để tâm, mở miệng: “Chẳng lẽ tôi cần phải một hai xây dựng khu công nghiệp ở chỗ này mới được à? Trung Quốc lớn như vậy, tôi hết chỗ để chọn rồi?”
Đổng Lộ bị chính cách đáp lời bình tĩnh thong dong của Phó Đình Viễn bức đến nỗi càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, ông ta tức muốn hộc máu, quát: “Cậu đừng tưởng là tôi không biết, các người chọn nơi này để khai phá, vậy thì chắc chắn nơi này là tốt nhất, hơn nữa tiền xưởng cậu cũng đã thanh toán hết rồi, nếu từ bỏ chỗ này, vậy thì chắc chắn cậu sẽ tổn thất một số tiền lớn!”
Phó Đình Viễn lại tiếp tục khịt mũi khinh thường, đáp lại một tiếng: “Với ông thì số tiền tôi bị tổn thất là một số tiền lớn, nhưng đối với tôi nó chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi.”
Anh lại tiếp tục hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ông cho rằng, một dự án lớn như vậy, chúng tôi lại chỉ đề ra một kế hoạch thôi sao?”
“Cậu…” Đổng Lộ hoàn toàn cứng họng, không nói nên lời.
Ông ta không ngờ Phó Đình Viễn lại khó đối phó như vậy, ông ta còn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ vì luyến tiếc miếng đất kia, mà thuận theo sự sắp đặt của ông ta.
Mấy năm nay ông ta luôn phải sống trong những ngày tháng chật vật thê thảm, ngày đó bỗng nhiên nhìn thấy tin tức Phó Đình Viễn muốn xây dựng khu công nghiệp chip mới trên cơ sở nhà máy của ba ông ta, tin tức còn nói Phó thị sẽ bồi thường cho chủ nhân những nhà xưởng đó một số tiền, nghe đến đây hai mắt ông ta lập tức sáng ngời.
Nếu ông ta lấy được số tiền đó, thì chắc chắn đã có thể chạy trốn ra nước ngoài rồi, sẽ không bao giờ phải sống lén lút thế này nữa.
Nhưng ông ta cũng biết, ba ông ta không có khả năng cho ông ta số tiền lớn như vậy.
Cho nên ông ta mới lén quay về tìm đứa con gái của mình là Đổng Tâm Khiết, vốn dĩ ban đầu ông ta còn tưởng rằng cô ta sẽ không giúp mình trộm những con dấu đó, nhưng thật không ngờ cuối cùng cô ta lại đồng ý.
Đương nhiên, cô ta cũng đưa ra yêu cầu của mình, nói là muốn ông ta giúp gả cô ta cho Phó Đình Viễn.







Và đương nhiên là ông ta đồng ý, số tiền ông ta lấy được đó rồi một ngày nào đó ông ta cũng sẽ xài hết, nếu con gái ông ta gả cho Phó Đình Viễn rồi, vậy thì chẳng phải Phó Đình Viễn sẽ là cây ATM rút tiền cả đời này của ông ta sao.
Số tiền mà Phó Đình Viễn đưa cho ba vợ cũ Du Thế Đàn của anh có khác gì nước chảy ngoài biển, chi tiết số tiền đều được công khai với thiên hạ, đến lúc đó ông ta cũng sẽ nhận được đãi ngộ như vậy, chẳng phải cả đời có thể sống trong vinh hoa phú quý sao.
Cho nên hai ba con họ đã hợp tác với nhau.
Không có gì phải canh me so đo, chỉ có lợi ích.
Chỉ là bọn họ thật không ngờ Phó Đình Viễn lại chẳng hề dao động chút nào, Đổng Lộ tức đến điên rồi: “Các người chờ đó cho tôi!”
Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng rồi nói: “Đổng Lộ, tôi muốn đưa ra vài lời cảnh cáo với ông.”
“Đầu tiên, tôi nghĩ ông nên tìm hiểu sơ qua về tầm quan trọng của chip, và ông cũng nên đi hỏi thăm một chút, Phó thị phát triển mạnh chuyện chip này, sau lưng được ai ủng hộ, ông dám đứng ra ngăn cản chuyện này, thực chất là đang đối đầu với ai.”
“Thứ hai, hiện tại ông đã bị nghi ngờ là có liên quan đến việc tống tiền, cả đời này của ông coi như đã bị hủy hoại rồi, không biết nếu cô Đổng cũng bị khép vào tội danh này thì sẽ thế nào, nửa đời sau cô ta sống sao đây.”
Phó Đình Viễn vừa nói đến đây, Đổng Lộ tức giận dứt khoát ngắt điện thoại.
Rõ ràng là ông ta uy hiếp Phó Đình Viễn, thật không ngờ cuối cùng lại bị Phó Đình Viễn uy hiếp ngược lại.
Ông ta tức chết mất!
Phó Đình Viễn ngắt điện thoại xong thì xoay người, Du Ân bưng một ly cà phê cô pha bằng máy làm cà phê trong phòng đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn lập tức thu lại vẻ thâm trầm sát khí.
Du Ân nhẹ giọng hỏi anh: “Anh thực sự định mặc kệ chuyện này không hỏi đến vậy sao?”
Phó Đình Viễn nhấp một ngụm cà phê, mở miệng: “Hiện giờ ông ta vẫn còn ở trong tối, còn chúng ta ngoài sáng, trước tiên anh phải kích để ông ta chủ động ra tay mới được.”
Nội dung cuộc điện thoại của anh và Đổng Lộ vừa rồi Du Ân đều nghe được hết, nhìn dáng vẻ trầm ổn thong dong bày mưu lập kế đó của anh, trong lòng Du Ân cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.







Chỉ có điều, nếu có thể, cô thật sự hy vọng mình có thể giúp anh gì đó.
Cô hỏi lại anh: “Vậy nếu Đổng Lộ thật sự hủy những con dấu đó, thì anh phải làm sao đây?”
Phó Đình Viễn khẽ cong môi cười: “Suy cho cùng tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, cùng lắm thì anh bị tổn thất số tiền đã trả trước kia thôi, chọn một địa điểm khác là xong.”
Dứt lời, anh lại bổ sung thêm một câu: “Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, không thành vấn đề.”
Du Ân: “…”
Cô trừng mắt liếc anh một cái, mở miệng nói: “Anh đúng là sánh ngang Versailles rồi đấy.”
Phó Đình Viễn bật cười: “Không phải anh Versailles, mà là em không biết người đàn ông của em đáng giá bao nhiêu thôi.”
Mặc dù số tiền anh bỏ ra không hề nhỏ và thậm chí là có phần xa xỉ, nhưng đối với Phó thị mà nói thì cũng chỉ là đầu tư một dự án mà thôi, còn lâu mới đủ sức lay chuyển được Phó thị.
Hơn nữa Du Ân cũng hoàn toàn không biết, anh là kiểu người kiêu ngạo đến nhường nào, có thù tất sẽ báo.
Đổng Lộ dám cản đường anh, anh nhất định sẽ không để Đổng Lộ được sống yên.
Anh sẽ không vì số tiền bị tổn thất đó hay gì, mà chỉ đơn giản là để xả giận.
Mà ở đầu dây bên kia, sau khi Đổng Lộ ngắt điện thoại, ông ta giận đến nỗi đập vỡ một cái cốc.
Đổng Tâm Khiết đang nằm trên ghế sô pha chơi game thấy vậy thì nói với vẻ bất mãn: “Có chuyện gì vậy? Phó Đình Viễn vẫn không dao động sao?”
Đổng Lộ tức giận vô cùng, hai tay chống nạnh đi qua đi lại trong phòng mấy lần, liên tiếp thốt ra những lời chửi mắng thô tục.
Đổng Tâm Khiết thấy vậy thì phiền muộn chết được, nhịn không được oán giận một câu: “Sao ba lại vô dụng thế này, có chút chuyện cũng làm không xong!”
Đổng Lộ không kiềm chế nổi nữa, rống lên: “Cái này thì có liên quan gì đến ba, con mẹ nó chứ, ba nào có biết cậu ta khó đối phó như vậy?”
Đổng Lộ nghĩ, dù Phó Đình Viễn không chịu cưới con gái ông ta, thì ít nhất vẫn đồng ý bỏ ra một ngàn vạn, ai ngờ Phó Đình Viễn hoàn toàn không hề có ý định bỏ tiền!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.