"Chu Mi..." Du Ân thật sự rất đau lòng cho Chu Mi, hơn nữa nghĩ đến khoảng thời gian này Chu Mi một mình thừa nhận mọi chuyện, cô không nhịn được ôm Chu Mi khóc nấc lên.
Chu Mi cũng rơi lệ.
Thật ra cô ấy vẫn luôn một mình gắng gượng chống đỡ, vừa mệt vừa khổ muốn chết, hơn nữa bị nôn nghén giày vò muốn nôn cả mật.
Lúc này ôm Du Ân khóc một trận, phát tiết rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong lòng, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi hai người khóc xong, Du Ân đỏ mắt hỏi Chu Mi: "Thế Phó Đình Viễn biết chuyện này không?"
"Không biết." Chu Mi lắc đầu: “Cũng may mà tôi có vẻ gầy, lại chưa đến lúc lộ bụng bầu, cho nên lần trước tới anh ấy cũng không nhận ra."
"Tôi không định cho anh ấy biết, cho nên tôi hi vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mật này."
Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi là bạn, Chu Mi không dám cho anh biết chuyện.
Du Ân trịnh trọng gật đầu: "Tôi nhất định giúp cô giữ bí mật, tôi sẽ mãi đứng ở bên cạnh cô."
Nếu Chu Mi lựa chọn một mình nuôi nấng đứa nhỏ, vậy thì cô tôn trọng lựa chọn của Chu Mi.
Chu Mi nhìn đồng hồ: "Sếp Phó chắc cũng đàm phán xong xuôi với ông cụ Đổng rồi, chúng ta nhanh đi về đi."
Du Ân cản cô ấy: "Cô đừng đi, trực tiếp về nhà đi, không phải bác sĩ nói cô cần nằm trên giường nghỉ ngơi sao, tôi sẽ bảo anh ấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691794/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.