Diệp Văn cảm thấy Du Ân nói rất có lý, vì thế gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta bên này cứ tiến cử Chu Dật và Tống Chước Chước làm nam nữ chính, qua vài ngày nữa Thiệu Kinh trở về từ nước ngoài ba sẽ nhờ ông ta chút, tìm thời gian hẹn bọn họ thử diễn xuất xem sao."
"Vâng." Du Ân đồng ý.
Tán gẫu xong công việc, cha con hai người lại nói những chuyện khác, xong xuôi mới cúp điện thoại.
Du Ân vừa để điện thoại di động xuống, đằng sau liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Phó Đình Viễn: "Em cảm thấy Chu Dật rất đẹp trai sao?"
"Đúng vậy." Du Ân theo bản năng đáp: “Vẻ ngoài và khí chất của ấy đứng trong đám nam minh tinh trong làng giải trí hiện giờ thuộc loại xuất chúng rồi."
Du Ân vừa dứt lời, chỉ cảm thấy khí lạnh sau lưng càng thêm sâu.
Cô khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy mặt mày Phó Đình Viễn khó coi đang trừng mình.
Ngẫm lại những lời mình vừa nói, Du Ân nhất thời hiểu ra, anh đang ghen.
Có điều cô cũng không vì cảm nhận của Phó Đình Viễn mà sửa lời, chỉ lạnh lùng thản nhiên nói một câu: "Em ăn ngay nói thật."
Du Ân tự nhận mình chính trực không sợ gian tà, cô không có ý nghĩ gì khác đối với Chu Dật, chỉ đơn thuần là đánh giá tài năng cùng nhan sắc của cậu ấy, không cần phải chột dạ.
Ngược lại là Phó Đình Viễn, dấm chua gì cũng ăn được, chẳng lẽ anh không nên xem lại bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691788/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.