Chương trước
Chương sau
Ở trong lòng Phó Đình Viễn, hiện tại bọn họ là vợ chồng, nhưng với Du Ân thì không, cho nên dưới tình thế cấp bách Du Ân há miệng cắn Phó Đình Viễn một ngụm, anh ăn đau đành phải buông người ra.

"Chúng ta nói chuyện đi." Du Ân lui về phía sau một bước, hơi thở có chút bất ổn.

Vẻ mặt Phó Đình Viễn như bị tổn thương, Du Ân nhắc nhở anh: "Trước kia anh không phải như thế, trước kia anh bình tĩnh lại khắc chế, ổn trọng lại nội liễm."

Ý ở ngoài lời, anh như hiện tại một lời không hợp liền hôn, có chút thái quá rồi.

Phó Đình Viễn biện giải thay mình: "Chính bởi vì trước kia không như vậy, cho nên hiện tại mới muốn thay đổi."

Du Ân căm giận: "Vậy anh cũng không thể thay đổi thành con bạch tuộc chứ? Một giây cũng muốn dính trên người em.”

Có lẽ Phó Đình Viễn không nghĩ tới Du Ân sẽ dùng từ này để hình dung mình, trong bất chợt cũng không biết mình nên tức hay nên cười nữa.

Sau một lúc lâu anh mới giải thích "Còn không phải bởi vì anh không có cảm giác an toàn sao? Chỉ cần em nói đôi câu dễ nghe, anh đã không đến mức như bây giờ."

Du Ân hoài nghi nhìn anh một cái: "Anh muốn nghe cái gì?"



Cô nói vài câu dễ nghe thì anh có thể yên tĩnh?

Sao cô lại không dám tin những lời này thế.

Phó Đình Viễn nhếch môi cười: "Ví dụ như em yêu anh chẳng hạn, là loại cực kỳ, cực kỳ yêu ấy."

"Anh vẫn nên đi làm việc đi." Du Ân không nói hai lời, tiến lên lấy phần văn kiện trên tủ đầu giường nhét vào trong lòng anh.

Cho dù là những năm đó cô tình nghĩa sâu đậm với anh nhất, cô cũng chưa từng nói qua lời buồn nôn thế này.

Cô không phải người tình cảm yêu ghét lộ ra mặt, tình nồng ý mật của cô dành cho anh, tất cả đều giấu trong những hành động bình thường nhất.

Không đúng, cô cũng từng nói cô thương anh, nhưng vào lúc anh châm chọc nói cô ham phú quý, cô đã hiểu ra tâm ý của bản thân, chính miệng cô cũng từng nói thương anh, chẳng qua khi đó anh không tin.

Phó Đình Viễn ở bên dỗ dành nói: "Bà Phó, yêu thì phải nói."

Để bày tỏ quan điểm của hai người không giống nhau, Du Ân nói: "Em cảm thấy yêu vẫn nên làm nhiều thì tốt hơn."

Du Ân nói xong lời này liền hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Cô đang nói linh tinh gì vậy?

Thật ra cô chỉ muốn bày tỏ, tình yêu nên dùng hành động thực tế khiến đối phương vui vẻ, quan tâm đến đối phương nhiều hơn mới tốt.

Phó Đình Viễn vừa nghe thấy lời này của cô lập tức sán đến ôm cô vào lòng: "Bà xã đại nhân nói rất đúng, quả thật nên làm nhiều mới tốt."

Du Ân vội vàng giải thích: "Không không không, anh hiểu nhầm rồi, ý của em là…"

Phó Đình Viễn cắt ngang: "Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu."

Du Ân giơ tay che mặt, không có cách nào gặp người nữa.

Sau khi chấm dứt chuyện này, hai người ở trong phòng bệnh ai bận việc nấy.

Phó Đình Viễn dựa vào giường bệnh xử lý công vụ, Du Ân khởi động máy tính trên bàn, viết kịch bản.

Phòng bệnh này là phòng VIP, bên trong đầy đủ tiện nghi, hơn nữa rất thích hợp cho thương nhân, chuyện gì cũng không lỡ dở.

Du Ân mới vừa viết được mấy chữ, Diệp Văn gọi video trò chuyện cho cô.

Một là Diệp Văn muốn xem xem Du Ân có chịu ấm ức gì không, hai là cũng có công việc muốn bàn bạc với Du Ân, về việc chọn diễn viên cho bộ phim mới.

Kịch bản của Du Ân đã tiến hành được hơn nửa, Diệp Văn xem qua kịch bản sơ thảo của cô, đại khái không có vấn đề gì lớn, năm sau đi làm là có thể bắt đầu chuẩn bị công tác quay chụp.

Du Ân chuyển tiếp cuộc gọi video, trước đó còn không quên nói với Phó Đình Viễn: "Ba em gọi video, anh chú ý lời nói và việc làm một chút."

Nếu anh dám vừa kéo vừa ôm cô ngay trước mặt Diệp Văn như vừa rồi, Diệp Văn có thể lập tức chạy tới kinh đô.

Phó Đình Viễn đương nhiên cũng biết điều này, thành thành thật thật gật đầu.

Bấy giờ Du Ân mới yên tâm chuyển cuộc gọi, Diệp Văn quan tâm hỏi cô trước: "Có khỏe không? Có chịu ấm ức gì không?"

Du Ân nhẹ giọng nói: "Không ạ, con vẫn ổn."

Diệp Văn hừ một tiếng "Vậy thì tốt rồi."

Từ trên mặt Du Ân quả thật không nhìn ra có gì không ổn, lúc này Diệp Văn mới yên tâm bàn chuyện công việc với cô.

"Con đã chọn được nam nữ chính thích hợp chưa?" Diệp Văn hỏi Du Ân.

Du Ân nói ra suy nghĩ của mình: "Nữ chính con cảm thấy Tống Chước Chước không tệ, con cũng có hỏi qua thầy Chung, thầy ấy nói Tống Chước Chước quả thật có thể, thời còn hợp tác trong《 Truyền kỳ Dung Phi》, cô ấy có sức bật rất mạnh, kỹ năng diễn xuất rất cuốn hút."

"Ba có xem qua trailer, quả thật rất được." Diệp Văn cũng đồng ý với đề nghị của Du Ân.

Du Ân còn nói: "Còn về nam chính, con muốn tiến cử Chu Dật, ba thấy thế nào?"

Còn không đợi Diệp Văn bên kia có phản ứng, Phó Đình Viễn trên giường bệnh đã đứng ngồi không yên.

Chu Dật?

Là tiểu thịt tươi mà cô yêu thích?

Cô thật đúng là biết cách khiến anh bực bội.

Nói đến cái tên Chu Dật này gần đây vẫn luôn không có động tĩnh gì, nghe nói đến một nơi nào đấy bí mật, quay cái phim trộm mộ gì đó rồi, ngay cả mấy lễ trao giải hay đêm hội gì đó cuối năm đều vắng mặt.

Cái tên Chu Dật này đúng là chịu được cô đơn tịch mịch.

Không giống rất nhiều thịt tươi lưu lượng đương thời, sợ không có nhiệt độ, cả ngày lắc lư trên màn hình.

Không tham gia hoạt động thì cũng tham gia tiệc hội thời thượng.

Nhưng bất kể Chu Dật có thế nào, chỉ riêng khoản Chu Dật có tình cảm với Du Ân, bộ phim này Phó Đình Viễn đã không muốn dùng Chu Dật, nếu không chẳng phải sẽ có Chu Dật cơ hội tiếp cận Du Ân sao?

Nghĩ tới đây, Phó Đình Viễn lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho cấp dưới: "Nếu Diệp Văn đề nghị nam chính dùng Chu Dật, cậu nhất định phải phản đối, cứ nói là tuổi trẻ không thích hợp."

Đầu bên kia, Diệp Văn cũng có chút khó hiểu hỏi Du Ân: "Con đề cử Chu Dật sao? Nhưng có phải cậu ta trẻ tuổi quá rồi không?"

Du Ân nghiêm túc giải thích: "Con vốn định nam chính là một người khác nhưng sau đó phát hiện Chu Dật càng thích hợp hơn, bởi vì con thấy được, Chu Dật có chút giống ba lúc còn trẻ, đều là mỹ nam tử hiếm gặp."

"Câu chuyện xưa này không phải được biên soạn dựa trên những gì ba trải qua lúc còn trẻ sao, vai nam chính đương nhiên phải chọn người có khí chất giống ba nhất rồi." Lúc Du Ân nói những lời này, ánh mắt mang theo ý cười lấp lánh.

Cô từng được thấy ảnh chụp Diệp Văn lúc còn trẻ, là một mỹ nam tử không hơn không kém.

Diệp Văn hồi còn trẻ không giống kiểu nho nhã ôn hòa như bây giờ, khí chất của ông thiên về một vị quý công tử kiêu ngạo không kiềm chế được, dù sao cũng là đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Diệp, có vốn liếng để kiêu căng như vậy.

Mà khí chất này, trên người Chu Dật cũng có, cho nên cô mới bỏ qua nam diễn viên ban đầu mà chọn Chu Dật.

Diệp Văn bị câu nói "một mỹ nam tử hiếm gặp" của cô làm cho vui vẻ không thôi: "Con cũng biết hình dung lắm."

"Con chỉ ăn ngay nói thật thôi." Trong giọng nói của Du Ân mang theo chút làm nũng.

"Hơn nữa Chu Dật cũng có kỹ năng diễn xuất, có lưu lượng hùng mạnh, vì sao chúng ta không chọn?" Du Ân đánh giá Chu Dật: “Vận may của cậu ấy cũng được lắm, vừa mới vào ngành đã được tiếp xúc với các đạo diễn giỏi, có đề thăng rất lớn đối với kỹ năng diễn xuất của cậu ấy."

"Hơn nữa con khá thân quen với cậu ấy, biết được đôi chút về phẩm cách tính tình của cậu ấy, ăn được chịu được khổ cực, có thể mài giũa."

Bên này hai cha con tán gẫu ngất trời, bên kia Phó Đình Viễn hiển nhiên đã bị ghen tị đốt đỏ mắt.

Mỹ nam hiếm gặp?

Lần trước những từ cô hình dung Dung Thanh Nghiêu đã đủ khiến anh canh cánh trong lòng rồi, lần này lại hình dung Chu Dật như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.