Bởi vì cảm xúc của Thiệu Kinh khó có thể khống chế, cho nên Phó Đình Viễn cũng không có cách nào khác nói với Thiệu Kinh chuyện không được dùng Chu Dật.
Cúp điện thoại, không hiểu sao tâm trạng của Phó Đình Viễn rất kém.
Trở lại phòng bệnh anh đi thẳng đến trước bàn làm việc của Du Ân, sau khi kéo cô đứng dậy thì ôm chặt vào lòng thấp giọng nỉ non: "Du Ân, anh cực kỳ may mắn khi không bỏ lỡ em."
Hành vi của vợ Thiệu Kinh đối với ông ta khiến Phó Đình Viễn chịu đả kích rất lớn, thậm chí còn có chút nghĩ mà sợ.
May quá, may mà anh đúng lúc nhận ra tâm ý của bản thân, may mà anh đúng lúc ra tay cứu vãn mọi thứ.
Nếu không chờ đến khi cô toàn hoàn chết tâm với anh, anh cũng chỉ có thể gào khóc giống như Thiệu Kinh.
Du Ân cảm nhận được cảm xúc của Phó Đình Viễn thay đổi: "Anh sao vậy?"
Phó Đình Viễn không có cách nào nói cho cô biết chuyện của Thiệu Kinh, bởi vì hiện tại cô còn không biết anh và Thiệu Kinh có qua lại.
Cho nên chỉ nhỏ giọng nói: "Chỉ là gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, bỗng nhiên cực kì cảm khái."
Du Ân cũng không nghĩ nhiều, không nói gì thêm.
Ba ngày sau Phó Đình Viễn ra viện, dưới sự kháng nghị của anh, Du Ân chỉ có thể theo anh vào ở căn nhà bọn họ đã từng sống cùng nhau ba năm.
Tính ra bọn họ ly hôn cũng sắp được hai năm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691791/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.