Chỉ lát sau bác sĩ đã tới nơi. Sau khi kiểm tra cho Phó Đình Viễn một hồi, ông ta quay sang nói với Du Ân: “Có thể là do vừa nãy được gặp lại cô nên cảm xúc của tổng giám đốc Phó hơi kích động quá mức, dẫn tới đau đầu, tôi đề nghị nên để anh ấy nghỉ ngơi thêm một chút.”
“Tôi biết rồi.” Du Ân đồng ý, sau đó đi theo sau bác sĩ ra ngoài.
Du Ân nhìn Phó Đình Viễn nằm trên giường bệnh, nhỏ giọng dặn dò: “Anh ngủ một giấc đi.”
Phó Đình Viễn kéo tay cô lại, quấn lấy cô, nói: “Em ngủ với anh đi.”
Du Ân không nói gì, liếc mắt nhìn thoáng qua bàn tay bị anh nắm chặt, hình như từ lúc cô bước vào căn phòng này tới giờ, anh chưa từng buông cô ra dù chỉ một giây. Nếu không ôm cô thì cũng là nắm lấy tay cô.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà lúc ngủ vẫn còn cần người khác ngủ cùng thế?” Cô thật sự không muốn ở chung một chỗ với anh: “Tôi vẫn còn nhiều việc cần xử lý lắm.”
Bây giờ tâm trạng của Du Ân vô cùng rối loạn, cần nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại cảm xúc trong lòng.
“Có phải em vẫn còn nhớ thương chuyện ly hôn không?” Phó Đình Viễn siết chặt bàn tay mềm mại của cô, buông lời cảnh cáo: “Tóm lại với anh mà nói, hai chúng ta vẫn chưa ly hôn. Em là vợ của Phó Đình Viễn anh, em thử nói hai chữ ly hôn nữa xem?”
Đối mặt với sự cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691775/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.