Chương trước
Chương sau
Du Ân và Tô Ngưng đi theo sau Hứa Hàng bước vào phòng bệnh của Phó Đình Viễn. Du Ân còn chưa kịp mở lời chào ông cụ thì Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh bỗng bật dậy, nhào xuống giường, ôm chầm lấy cô.

“Em đi đâu vậy? Sao tận bây giờ mới đến?” Người đàn ông đó ôm chặt cô vào lòng, tâm trạng căng thẳng như thể mất rồi lại tìm thấy.

Thấy dáng vẻ này của Phó Đình Viễn, nhất thời Du Ân cũng không biết phải ứng phó anh thế nào nữa.

Cô cho rằng ký ức của anh dừng lại tại thời điểm hai người họ vẫn chưa ly hôn nên thái độ khi nhìn thấy cô chắc chắn phải lạnh lùng, hờ hững lắm.

Nhưng bây giờ anh lại xông tới ôm lấy cô như sợ cô sẽ bỏ anh mà đi, vầy thi cô biết phải làm thế nào đây?

Lúc họ còn chưa ly hôn, anh chưa bao giờ đối xử nhiệt tình với cô như vậy cả. Đừng nói là chủ động ôm cô, mỗi việc bắt chuyện với cô thôi cũng là chuyện ngàn năm mới gặp một lần rồi.

Cả người Du Ân cứng đờ, để mặc cho Phó Đình Viễn thích ôm thì ôm. Tô Ngưng đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức mở miệng móc mỉa: “Tổng giám đốc Phó, kỹ thuật diễn xuất của anh không tồi nha? Có thể chuyển nghề làm diễn viên được rồi đấy.”

“Tô Ngưng?” Phó Đình Viễn nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi: “Cô nói lời này là có ý gì?”

Tô Ngưng khịt mũi không thèm nói nữa, chỉ giương đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Phó Đình Viễn chằm chằm, như muốn tìm ra nét sơ hở trong vở kịch này từ biểu cảm trên mặt anh vậy.



Tô Ngưng tự nhận mình đi diễn nhiều năm như thế, trong tay cũng cầm không ít giải thưởng, muốn nhận biết một người đang thật lòng hay đang diễn trò chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng dù đã quan sát cẩn thận hồi lâu, cô ấy vẫn chẳng nhìn ra được biểu cảm khác lạ gì trên mặt Phó Đình Viễn cả.

Du Ân bị ôm vào lòng Phó Đình Viễn bỗng giơ tay đẩy anh ra, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, hỏi: “Anh cảm thấy trong người thế nào?”

“Anh khỏe lắm, chẳng bị sao cả, nhưng bọn họ lại không cho anh xuất viện.” Vừa nói, Phó Đình Viễn vừa thò tay nắm lấy tay Du Ân như sợ cô sẽ đột ngột bỏ đi, còn ấm ức méc với cô rằng: “Họ còn nói hai chúng ta đã ly hôn rồi nữa, sao có thể xảy ra chuyện này được!”

Du Ân ngước mắt nhìn anh, gằn rõ từng tiếng trả lời: “Chúng ta quả thật đã ly hôn rồi.”

“Không thể nào!” Phó Đình Viễn trưng ra biểu cảm không tin nổi: “Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ly hôn với em!”

Du Ân mím môi nhìn anh, cảm xúc trong mắt phức tạp vô cùng.

Cô thật sự không phân biệt nổi rốt cuộc anh là Phó Đình Viễn nào nữa. Nếu thật sự là Phó Đình Viễn trong khoảng thời gian ba năm chưa ly hôn, chẳng lẽ… từ trước tới giờ anh quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện ly dị với cô sao?”

Dù vậy, cô vẫn quyết định nói ra sự thật: “Là em muốn như vậy, anh cũng đã đồng ý rồi.”

Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, tỏ ý phản đối: “Dù em muốn ly hôn thì không thể nào có chuyện anh đồng ý được.”

Du Ân chợt nhớ lần ly hôn trước, lúc đầu quả thật anh không chịu, sau đó cô cố tình làm anh mất hết mặt mũi trong buổi tiệc mừng năm mới để ép anh ký tên vào đơn ly hôn…

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói mấy chuyện đó, cô kéo tay anh ra: “Anh buông ra trước đã.”

Dịch Thận Chi đứng bên cạnh ai oán nói tiếp: “Chúng ta chỉ nói cho anh ta biết sự thật mà thôi, cuối cùng là bị xem là kẻ địch. Tôi thấy đầu óc anh ta bị đụng hư nên mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi, lúc nào cũng tưởng chúng ta đang nguyền rủa anh ta ly hôn!”

Du Ân không rút tay ra nổi, đành bất lực hỏi Phó Đình Viễn: “Dù bọn họ lừa anh thì không phải vẫn còn ông nội sao, chẳng lẽ ông ấy cũng lừa anh hả?”

Phó Đình Viễn đầy một bụng lửa giận đáp: “Tại sao lại không chứ? Anh đã nhận ra từ lâu rồi, ông ấy căn bản chẳng hề yêu thương đứa cháu trai này, em mới là người thân với ông ấy nhất, ông ấy vốn đứng về phía em chứ gì.”

“Ông ấy đã sớm chướng mắt anh vì đối xử không tốt với em nên mới giúp em gạt anh.”

Ông cụ: “…”

“Anh cũng biết mình đối xử không tốt với Du Ân hả?” Tô Ngưng đứng một bên cất giọng lạnh lùng hỏi Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn Du Ân, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận: “Anh biết trước kia anh quả thật đối xử với em không tốt. Nhưng qua vụ tai nạn xe lần này, khoảnh khắc anh tỉnh lại nhưng không thấy em đâu, anh cảm thấy lòng mình trống rỗng, đáng sợ lắm. Điều này cũng giúp anh nhận ra đời này anh không thể không có em.”

“Du Ân, về sau anh sẽ quý trọng em mà.” Nói xong, Phó Đình Viễn lại kéo tay Du Ân, ôm cô vào lòng.

Tô Ngưng: ”…”

Mẹ kiếp, vậy cũng được nữa hả?

Cái tên Phó Đình Viễn này đúng là lắm mưu nhiều kế, một vụ tai nạn bất ngờ mà cũng bị biến thành lý do cho sự thay đổi thái độ của anh với Du Ân, hơn nữa còn nghe rất hợp lý.

Vừa nãy trên đường tới đây, Tô Ngưng đã thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Không phải bác sĩ nói ký ức của Phó Đình Viễn đã dừng lại ở lúc anh và Du Ân chưa ly hôn sao, nên Tô Ngưng đã quyết định, nếu Phó Đình Viễn dám nói chuyện lạnh nhạt với Du Ân dù chỉ một câu, cô ấy sẽ lập tức tẩn anh một trận.

Mấy năm nay công phu quyền cước của cô ấy vẫn luôn bị ẩn giấu, không có dịp thể hiện, giờ cô ấy phải dùng nó để đánh Phó Đình Viễn một trận nhừ từ mới được.

Nhưng nếu Phó Đình Viễn đối xử dịu dàng, tha thiết với Du Ân, chứng tỏ anh đang giả vờ mất trí nhớ.

Vậy thì cô ấy cũng phải tới tìm Phó Đình Viễn tính sổ mới được. Dám lừa cô ấy và Du Ân chạy từ thủ đô xa xôi về đây, không ăn chút đau khổ thì coi sao được, đúng không?

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại lấy vụ tai nạn ra làm cớ cho sự thông suốt của bản thân, nhận ra tầm quan trọng của Du Ân đối với anh. Lý do này đúng là hoàn hảo không ngờ, khiến người ta không tìm thẩy chỗ nào để lên án, thế nên Tô Ngưng chỉ có thể nuốt một bụng lửa giận xuống, không chỗ phát tiết.

Đúng lúc này, Dịch Thận Chi đứng bên cạnh bỗng chen miệng vào: “Được rồi được rồi, nếu Du Ân đã trở lại, vậy xem như thành chuyện riêng của hai người, chúng tôi ra ngoài trước, không làm phiền hai người nữa, cứ từ từ tâm sự đi ha.”

Dịch Thận Chi vừa nói xong, lập tức tạm biệt Tô Ngưng, Hứa Hàng và ông cụ, sau đó đi thẳng ra cửa, còn Du Ân vẫn bị Phó Đình Viễn ôm chặt lấy, không nhúc nhích nổi.

Ông cụ vừa đi vừa khuyên Du Ân: “Dù thế nào thì cháu cũng nên trấn an nó trước rồi tính sau.”

Du Ân đành phải đồng ý với ông cụ.

Đợi mọi người ra ngoài hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Phó Đình Viễn và Du Ân đang ôm nhau.

Du Ân giơ tay đẩy Phó Đình Viễn đang ôm siết cô đến độ không thở nổi: “Anh buông tôi ra trước đã.”

Phó Đình Viễn không yên tâm, nhìn cô chằm chằm: “Vậy em đừng bỏ anh đi.”

“Được.” Du Ân mệt mỏi đồng ý.

Lúc này Phó Đình Viễn mới thả cô ra. Du Ân bảo anh lên giường nằm nhưng anh vẫn dính lấy cô như cũ, còn kéo tay cô ra hiệu cho cô ngồi xuống giường với anh.

Du Ân không nói gì, chỉ cúi người ghé sát lại gần Phó Đình Viễn. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn anh ở một khoảng cách cực gần.

Mục đích Du Ân làm vậy là muốn nhìn thật kỹ mỗi một cảm xúc hiện lên nơi đáy mắt Phó Đình Viễn, từ đó đưa ra phát đoán xem rốt cuộc có phải anh đang diễn trò hay không.

Nhưng Phó Đình Viễn lại đột ngột quay đầu sang chỗ khác, nói: “Em đừng nhìn anh như vậy.”

Du Ân khó hiểu hỏi ngược lại: “Sao thế?”

Yết hầu Phó Đình Viễn lăn lên lộn xuống mấy lần, khó khăn nói hết câu: “Anh có phản ứng mất.”

Du Ân trợn mắt há mồm, sau khi hoàn hồn thì lập tức rút mạnh tay mình về, bật dậy khỏi giường.

Anh đúng là… đúng là không biết xấu hổ!

Phó Đình Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội, cô không biết với anh mà nói, bầu không khí ban nãy đã dày vò anh tới cỡ nào đâu.

Đôi môi mềm mại của cô đang ở ngay trước mắt anh, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô nhẹ nhàng chui vào trong mũi, trong đầu anh lập tức hiện lên vô số hình ảnh của hai người họ trong đêm tối, thử hỏi sao có thể không cứng cho được?

Du Ân bị câu nói không biết xấu hổ của Phó Đình Viễn chọc giận, mặt mày đỏ ửng cả lên: “Phó Đình Viễn…”

Cô vừa rống tên anh một cái, anh lập tức giơ tay ôm trán, thống khổ cau mày nói: “Sao đầu anh đau quá vậy?”

Du Ân làm gì còn tâm trạng mắng chửi anh nữa, vội vàng tiến lên hỏi han: “Đau lắm hả? Có cần tôi kêu bác sĩ đến kiểm tra cho anh không?”

Vì để trông càng thêm thật, Phó Đình Viễn gật đầu đồng ý: “Được.”

Dù sao có gọi bác sĩ tới thì cũng chỉ phóng đại bệnh tình của anh lên thôi. Như vậy sẽ càng khiến cô tin rằng anh bị mất trí nhớ thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.