Chương trước
Chương sau
Ông cụ nói một cách quả quyết và ngang ngược như vậy, khiến Diệp Văn tin rằng ông cụ đã khổ tâm một phen vì Phó Đình Viễn và Du Ân.

“Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, tôi bảo đảm với ông, trong khoảng thời gian này, chắc chắn thằng nhãi thối tha kia sẽ không để Du Ân bị oan một chút nào.” Ông cụ cam kết chắc nịch với Diệp Văn.

Ông không những không để Du Ân bị oan, mà còn cưng chiều cô đến tận mây xanh.

Diệp Văn ngẫm nghĩ một hồi mới lên tiếng: "Ông cụ, Du Ân là đứa con gái thất lạc mà vợ chồng tôi mới tìm lại được, là tâm can của tôi. Nếu lần này các ông lại làm tổn thương con bé, cho dù mất hết tài sản, Diệp Văn tôi cũng phải tính sổ với các ông."

“Tất nhiên rồi.” Ông cụ thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Văn lại nhấn mạnh nói: "Bây giờ tôi cũng chỉ đồng ý cho con bé ở lại để hỗ trợ chăm sóc cho Phó Đình Viễn, nhưng không bao giờ cho phép bọn chúng tái hôn, chúng ta cần phải tuân thủ nghiêm ngặt chuyện này".

“Được, cứ làm theo lời ông nói đi.” Chỉ cần có thể giữ Du Ân ở lại thì kế hoạch của bọn họ đã thành công được một nửa, mà ông cụ cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, chuyện còn lại đều phải trông cậy vào cháu trai của ông.

Thật ra, ông cụ cảm thấy ý tưởng giả vờ chỉ nhớ lúc chưa ly hôn với Du Ân của Phó Đình Viễn thật sự cực kỳ hay.



Bằng cách này, anh có thể bù đắp những gì mình đã nợ Du Ân trong những năm đó.

Bắt đầu lại cuộc đời lầm lỡ, ít nhiều gì cũng có thể khiến Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều đối với ba năm đó.

Du Ân không biết ông cụ đã thuyết phục Diệp Văn như thế nào, nhưng cuối cùng Diệp Văn đã đồng ý cho cô ở lại Giang Thành trước.

Du Ân vừa kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn thì y tá đã đi tới gõ cửa phòng làm việc của Hứa Hàng.

Sau khi y tá đi vào đã sốt sắng nói: "Cô Du, sếp Phó đã tỉnh lại rồi, anh ấy đang cuống quýt tìm kiếm cô ở khắp nơi, cô mau qua đó xem thử đi."

Du Ân vội vàng cất điện thoại, mau chóng quay về phòng bệnh của Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn vẫn đi tới ôm cô vào lòng: "Cuối cùng em cũng quay lại rồi, anh còn tưởng em không cần anh nữa."

Tô Ngưng đứng bên cạnh giơ tay lên nhéo mạnh gò má của mình, Phó Đình Viễn quá khoa trương rồi đó, cô ấy sắp bị chua đến mức rụng răng rồi này.

Du Ân chỉ mới rời đi được một lúc, mà anh làm như mất cả thế giới vậy.

Không được, không được, kỹ năng diễn xuất này vẫn chưa qua ải, quá khoa trương rồi.

“Em đi tìm bác sĩ hàn huyên mấy câu.” Nếu đã quyết định ở lại rồi, Du Ân cũng không muốn nhấn mạnh với Phó Đình Viễn rằng bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi.

Đúng lúc này, ông cụ đang đứng bên cạnh hơi mệt mỏi lui xuống sân khấu, nói với Phó Đình Viễn rằng: "Nếu Du Ân đã ở đây với cháu, vậy thì ông quay về nghỉ ngơi trước."

Tô Ngưng cũng đành lên tiếng: "Du Ân, nếu không thì tớ cũng về trước nhé?"

Dứt lời, Tô Ngưng lại cảnh cáo nhìn Phó Đình Viễn: "Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, cậu phải gọi cho tớ ngay."

Du Ân còn chưa kịp nói gì, Phó Đình Viễn đã giành cam kết với Tô Ngưng trước: "Chuyện cô vừa nói sẽ không xảy ra đâu."

Để bày tỏ tấm chân tình của mình, anh lại ôm chặt Du Ân vào lòng.

Du Ân cực kỳ cạn lời, anh đang biến thành bạch tuộc à? Cứ bám lấy cô mãi không chịu buông ra.

Tô Ngưng trợn mắt, xoay người rời đi, ông cụ cũng nhìn Phó Đình Viễn bằng ánh mắt sâu xa, rồi mới xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, bây giờ Phó Đình Viễn mới vui vẻ cụp mắt nhìn Du Ân ở trong lòng mình hỏi: "Em thật sự sẽ không rời xa anh đúng không?"

Đáy mắt của người đàn ông không hề che giấu niềm vui sướng, khiến trái tim của Du Ân khẽ run lên.

Cô không trả lời thẳng câu hỏi của Phó Đình Viễn, mà nghiêm nghị nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."

“Chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Phó Đình Viễn nhẹ nhàng, tâm trạng của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt nghiêm túc của Du Ân.

"Phó Đình Viễn, thật ra, cơ thể của em không thể sinh con, nếu anh kiên quyết ở bên em, có lẽ anh sẽ phải đối mặt với tiếc nuối cả đời không có con, mà Phó thị cũng sẽ... không có người nối nghiệp." Dứt lời, Du Ân liền dời mắt đi.

Nếu Phó Thiến Thiến vẫn còn sống, có lẽ anh vẫn có thể cân nhắc việc nuôi con của Phó Thiến Thiến làm người thừa kế.

Nhưng bây giờ...

“Anh không hề cảm thấy chuyện không có con là điều tiếc nuối.” Phó Đình Viễn nhấc tay lên, khẽ xoay mặt cô lại, hai người lại bốn mắt nhìn nhau.

“Du Ân, thật ra anh cảm thấy người tiếc nuối cả đời vì không có con chính là em, nhưng em lại áp đặt suy nghĩ này lên người anh.” Thật ra lúc nói những lời này, Phó Đình Viễn hơi dè dặt, sợ Du Ân sẽ nổi giận.

“Em—” Du Ân há miệng không nói nên lời, bởi vì quả thật những gì Phó Đình Viễn nói cũng có lý.

Kể từ khi phát hiện ra vấn đề trên người cô, anh chưa bao giờ nhắc đến một chữ anh để tâm đến việc cô không thể sinh con, cũng chưa từng có hành vi nào để tâm đến.

“Chỉ cần có thể ở bên em, mấy chuyện khác anh đều không quan tâm.” Ngón tay cái của Phó Đình Viễn vuốt ve cằm của Du Ân: “Hơn nữa, em tốt như vậy, ông trời sẽ không bạc đãi em đâu.”

Dứt lời, đôi môi nóng bỏng của anh cũng bao phủ lấy Du Ân.

Cả người Du Ân cứng đờ.

Anh quá tự nhiên rồi đó, cô luôn nhấn mạnh với anh rằng bọn họ đã ly hôn rồi, tại sao bây giờ anh lại hôn cô?

Cô nhất thời hoàn hồn lại, giơ tay lên đẩy Phó Đình Viễn ra, nhưng anh đã đè cô xuống tủ đầu giường bằng đôi chân dài, lòng bàn tay đang giữ chặt ót của cô, từ từ tấn công, càng hôn sâu hơn.

Du Ân đâu còn sức để phản kháng?

Cuối cùng khi Phó Đình Viễn buông cô ra, chân cô suýt mềm nhũn trượt xuống.

“Anh, anh không được làm như vậy.” Cô giơ tay lên khó khăn vịn vào vai người đàn ông, hoàn toàn không có khí thế kháng nghị.

“Em là vợ của anh, tại sao anh lại không được hôn?” Phó Đình Viễn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ.

Du Ân bị từ "vợ" trong miệng của anh chọc cho mặt đỏ tía tai, trong ấn tượng của cô, anh chưa bao giờ gọi cô như vậy...

Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn cô gái vì ngượng ngùng mà vùi thấp đầu vào ngực mình, vui vẻ đưa ra quyết định, sau này anh phải tiến hành tấn công bằng lời ngon tiếng ngọt đến cùng.

Trong ba năm kia anh chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với cô, sau này anh phải nói cho cô nghe nhiều hơn.

Hai người cứ thế ôm nhau được một lúc, Phó Đình Viễn tỏ vẻ đáng thương cầu xin Du Ân: "Em hãy giúp anh nói với bác sĩ và Hứa Hàng rằng, tôi muốn xuất viện."

“Anh không có vấn đề gì cả, nên không muốn ở trong bệnh viện nữa.” Trong bệnh viện chẳng có nơi nào thuận tiện để nói lời tình tứ, giống như ban nãy.

Bầu không khí và sự hứng thú đã được ấp ủ rồi, chỉ thiếu một hoàn cảnh thích hợp và một chiếc giường lớn chắc chắn là bọn họ có thể triền miên một thời gian dài.

Du Ân lo lắng hỏi: "Chẳng phải ban nãy anh vẫn còn đau đầu à?"

“Đó là bởi vì anh kích động khi nhìn thấy em, chắc chắn sau này anh sẽ không còn đau nữa.” Phó Đình Viễn còn lâu mới thừa nhận rằng ban nãy mình chỉ giả vờ đau đầu.

Trên thực tế, lần này anh gặp tai nạn chỉ là một vụ tông vào đuôi xe đơn giản, sơn xe cũng không bong tróc một chút nào, nhưng anh cố ý phóng đại vụ tai nạn này để kiếm cớ cho mình giả vờ mất trí nhớ, do đó làm sao anh có thể đau đầu được?

Du Ân còn chưa kịp nói gì, anh đã ôm chặt lấy cô lần nữa, giọng điệu vô cùng uất ức: "Môi trường trong bệnh viện quá ngột ngạt, nếu tiếp tục ở lại đây, anh sợ mình càng khó chịu hơn."

Du Ân không biết phải nói gì, anh đang làm nũng với cô ư?

Tại sao mất trí nhớ lại thay đổi tính nết nhiều như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.