“Cho nên cậu đi đi, sau này đừng đến nữa.” Cuối cùng Diệp Văn cũng ra lệnh đuổi khách như vậy.
Phó Đình Viễn ngồi đó không nhúc nhích, mắt nhìn xuống, đôi mày luôn cao ngạo của người đàn ông đầy vẻ thất vọng.
Diệp Văn có thể hiểu được tâm trạng của Phó Đình Viễn lúc này, bởi vì ông và Phó Đình Viễn có cùng cảnh ngộ, nên ông buồn bã nói: "Xã hội này thật bất công với phụ nữ, phụ nữ không thể sinh con giống như đã phạm phải tội ác tày trời, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.”
Đó là lý do tại sao ông ấy đã nói với thế giới bên ngoài rằng sức khỏe của ông ấy và Thư Ninh có vấn đề nên không thể sinh con, chứ không phải do Thư Ninh.
Tuy nhiên, ngay cả điều này cũng không giúp Thư Ninh được đối xử tốt hơn, Thư Ninh vẫn bị người ta chỉ trỏ ở bất cứ đâu, người ngoài nhắc đến bọn họ thì trước tiên đều nghĩ đến chuyện bọn họ không có con.
Diệp Văn thường nghĩ nếu có thể tái sinh lần nữa, ông ấy nhất định sẽ không nhất quyết giữ Thư Ninh lại, ly hôn để bà ấy đi, để bà ấy không bị những tin đồn hành hạ đến chết đi sống lại.
Phó Đình Viễn không nói gì, anh chỉ mím môi rồi nở nụ cười khẩy, không biết anh đang cười mấy chuyện đồn đại vớ vẩn, hay là cười cái gì nữa.
Diệp Văn nghĩ rằng anh đã thông suốt, cho nên đã đứng dậy tính tiễn khách.
Chỉ là không ngờ Phó Đình Viễn cũng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691664/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.