Đừng nói Diệp Văn không ngờ Du Ân ngã bệnh, ngay cả bản thân Du Ân cũng vậy.
Từ khi nghe Đổng Văn Tuệ thông báo kết quả khám sức khỏe cho đến việc bị Đổng Văn Tuệ tát, lồng ngực của cô luôn nặng trĩu, giống như có một tảng đá lớn đè nén, cô nghĩ đó là sự tức giận khi bị Đổng Văn Tuệ đánh và nỗi buồn khi biết tình trạng sức khỏe của mình.
Chỉ đến khi đổ bệnh, cô mới nhận ra rằng cảm xúc đang đè nặng lên mình không chỉ là tức giận, buồn bã mà còn là nỗi đau khi phải chia xa Phó Đình Viễn.
Đó là nỗi đau đã làm cô sụp đổ.
Làm sao cô có thể không sụp đổ được chứ?
Phó Đình Viễn là người đàn ông mà cô đã yêu ngay từ khi mới biết yêu, là người trong trái tim cô.
Mặc dù cô có thể thản nhiên đối mặt với anh sau khi ly hôn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã quên anh.
Chỉ là cô bị anh làm tổn thương đến mức không dám yêu anh nữa, sau này anh tỏ ra muốn theo đuổi cô, còn không màng tính mạng vì cô thì còn gì mà cô không dám yêu?
Cô vui vẻ đồng ý tái hôn với anh, đó là lời đáp trả của cô dành cho anh.
Chỉ là cô không ngờ rằng lần này mình lại gặp phải một cơn đau thấu xương như thế.
Chỉ là lần này không phải vì Phó Đình Viễn không yêu cô, mà là bởi vì anh yêu cô, cho nên nỗi đau còn thê thảm hơn nhiều so với khi ly hôn với Phó Đình Viễn lúc trước...
Bệnh tình của Du Ân kéo dài gần mười ngày mới thuyên giảm, mấy ngày này cô không liên lạc với Phó Đình Viễn, vì cô đã nói muốn chia tay nên đương nhiên sẽ không liên lạc với Phó Đình Viễn, và Phó Đình Viễn cũng chưa từng liên lạc với cô.
Sáng hôm đó, khi Du Ân và Diệp Văn ăn sáng cùng nhau đó, Diệp Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày trước Phó Đình Viễn đã đến đây."
Du Ân có chút kinh ngạc, Diệp Văn nói thêm: “Cậu ta nói mơ thấy con bị bệnh, lo lắng cho con, cho nên mới tới xem một chút."
"Nửa đêm đến đây, đi đi về về, bản thân cậu ta cũng bị bệnh."
“Cái gì?” Du Ân vừa sợ vừa giận khi nghe tin Phó Đình Viễn cũng bị bệnh, hơn nữa còn đến đây lúc nửa đêm.
Anh vừa nằm viện một tuần vì tai nạn xe hơi mấy ngày trước, giờ lại phát bệnh, anh có còn cần thân thể của mình nữa không vậy?
"Sở dĩ bây giờ bố mới nói với con, là vì mấy ngày trước sức khỏe của con vẫn còn rất yếu, bố sợ nếu nói ra thì trong lòng con lại khó chịu, lại bệnh nặng thêm.” Diệp Văn giải thích vì sao đến bây giờ mới nói với cô.
“Vâng.” Du Ân biết Diệp Văn đang lo lắng về tình trạng sức khỏe của cô.
Nhưng mặc dù Du Ân không nói gì, Diệp Văn có thể nhìn thấy sự lo lắng cho Phó Đình Viễn giữa hai lông mày của cô, vì vậy ông ấy nói: “Sức khỏe của cậu ta cũng không có gì đáng ngại, bố đọc tin tức thấy cậu ta đã trở lại làm việc rồi."
Nếu hai người trẻ tuổi đã chia tay trong hòa bình, Diệp Văn cảm thấy cần phải cho Du Ân biết về tình hình hiện tại của Phó Đình Viễn, chỉ khi cô biết rồi mới có thể yên tâm, cũng mới có thể hồi tâm.
Mấy ngày nay Du Ân bị ốm căn bản không nhìn vào điện thoại, ngoại trừ những cuộc gọi và tin nhắn cần thiết, cô không đọc bất kỳ tin tức nào khác, và cũng thật sự không có tinh thần để xem.
Diệp Văn đã chủ động nói với cô rằng Phó Đình Viễn đã bình phục, Du Ân cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bình phục là tốt rồi.
Diệp Văn nói thêm: “Bố đã định tìm thời gian để liên lạc với cậu ta về bộ phim truyền hình mới mà chúng ta đã hợp tác với Phó thị trước đây, để hủy hợp tác. Cũng may là mới chỉ ký hợp đồng, chưa thành lập đoàn để tuyển chọn diễn viên, nên cũng không có tổn thất gì quá lớn.
“Nếu đã ra đi thì thực sự không thích hợp để tiếp tục làm việc nữa.” Du Ân vốn đã muốn đề cập điều này với Diệp Văn.
Nếu cô và Phó Đình Viễn chưa trải qua một sự thay đổi và chia tay, nếu họ là bạn bè hay là một cặp vợ chồng đã tái hôn, họ sẽ cố gắng cùng nhau làm việc, nhưng bây giờ thì sẽ rất xấu hổ.
Thấy cô cũng đồng ý chấm dứt hợp đồng, Diệp Văn nói tiếp: "Con yên tâm, ngay sau khi việc chấm dứt hợp đồng được thông báo, các nhà đầu tư khác sẽ tìm đến con ngay lập tức."
“Hoặc là bố cũng có thể thành lập một công ty cho com và con có thể tự điều hành bộ phim luôn.” Diệp Văn thực sự thích lựa chọn này.
Nhưng Du Ân lại xua tay ngay khi nghe thấy: “Cứ tìm một đối tác khác hợp tác đi ạ. Con không thể tự mình làm được đâu, thực sự không thể."
Du Ân nhận thức rõ tính tình của mình, cô không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhanh nhẹn, bày ra đủ mọi mưu kế, bảo cô tự mình quản lý công ty quả thật không tốt chút nào.
Nói cô không có cốt khí hay tham vọng cũng không sao, tóm lại là cô chỉ muốn lặng lẽ làm biên kịch thôi.
Diệp Văn cũng không biết nên nói gì với cô: “Con thật là..."
Đúng là vô cầu, trong sáng và đơn giản.
Nhưng ông có thể làm gì chứ?
Con gái ruột của mình mà, cũng chỉ có thể chiều chuộng cô thôi.
Vì vậy, Diệp Văn lại mỉm cười và nói: "Được rồi, bố sẽ liên hệ với nhà đầu tư mới khi hợp đồng chính thức chấm dứt."
Sau bữa sáng, người hầu đột nhiên đến gặp Du Ân: “Cô chủ, ngoài cửa có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nói là bạn của cô và muốn gặp cô."
Du Ân ngạc nhiên: "Bạn của tôi?"
Nếu là bạn của cô thì khi đến gặp cô nhất định sẽ liên lạc trước với cô, tại sao cô không nhận được tin tức gì?
Trong tâm trạng khó hiểu, Du Ân cùng người hầu đi tới cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tô Ngưng, Du Ân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tô Ngưng? Sao cậu lại ở đây? Sao cậu không gọi cho tớ trước?"
Cô không nhận được tin tức gì của Tô Ngưng cả, ngoại trừ vài ngày đầu khi cô bị ốm sốt mê man, cô không thể xem điện thoại, thì mấy ngày nay cô đều giữ liên lạc với Tô Ngưng mà, thế mà cô lại không biết Tô Ngưng lại tới thủ đô.
Tô Ngưng làm gì vậy chứ?
Tô Ngưng nhìn ra được nghi hoặc của cô, đi tới ôm cô cười nói: "Không phải tớ muốn làm cho cậu kinh ngạc sao?"
Du Ân ôm Tô Ngưng một cái thật chặt và nói: "Quả thật là rất bất ngờ."
Tô Ngưng đang quay phim "Truyền Kỳ Dung Phi", Du Ân nghĩ rằng Tô Ngưng không có thời gian để gặp cô, bây giờ Du Ân thật sự ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Tô Ngưng là bạn thân nhất của cô, cô không thể nói nhiều chuyện với Diệp Văn và Thư Ninh, vì vậy cô chỉ có thể nói với Tô Ngưng.
Du Ân đưa Tô Ngưng vào nhà, vừa đi Tô Ngưng vừa nói: “Còn có điều bất ngờ lớn hơn nữa."
Du Ân cười nói: "Còn gì nữa?"
Tô Ngưng thần bí đi tới, nói: "Còn có, tớ đã mua một căn nhà ở thủ đô, tớ sẽ ở thủ đô lâu dài."
“Hả?” Du Ân hoàn toàn bị sốc.
Cô thực sự không nghĩ tới điều này.
Trước đó cô đã rất buồn khi nghĩ đến việc phải xa cách với Tô Ngưng, nhưng cô không ngờ Tô Ngưng lại chuyển đến thủ đô như vậy, khỏi phải nói Du Ân sung sướng như thế nào.
“Tuyệt vời, tuyệt vời quá!” Du Ân rất vui mừng: “Chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi.”
Du Ân quen biết Tô Ngưng từ khi học cấp trung học, hai người thân nhau từ đó, ngoại trừ năm cô ra nước ngoài, ngoại trừ Tô Ngưng thường xuyên đi đóng phim thì hai người chưa bao giờ tách rời nhau.
Hai người bọn họ trước đây không có lý do gì rời khỏi Giang Thành, môi trường họ sống là ở đó, người trong trái tim của bọn họ cũng ở đó, làm sao có thể cam tâm rời đi chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]