“Nhưng mà có thể để tôi nhìn cô ấy một chút được không?” Như sợ Diệp Văn sẽ không đồng ý, Phó Đình Viễn nhanh chóng cầu xin: “Chỉ cần nhìn thoáng qua là được rồi, tôi sẽ không quấy rầy cô ấy đâu.”
Diệp Văn thở dài thườn thượt và đồng ý: “Được."
Diệp Văn cũng rất vui vẻ, nói xong ông ấy liền đứng dậy đưa Phó Đình Viễn đến phòng ngủ của Du Ân.
Trên thực tế, Diệp Văn đã đoán được Phó Đình Viễn sẽ đến Bắc Kinh tìm Du Ân sau khi đã lo liệu xong đám tang cho Phó Thiến Thiến. Ông ấy nghĩ rằng khi anh đến thì ông ấy sẽ mặc kệ anh, nhưng khi nghe Phó Đình Viễn nói anh vẫn còn đang bệnh, Diệp Văn lại không đành lòng.
Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của anh, sau khi nghĩ lại, thật ra Phó Đình Viễn cũng không làm gì sai, cho nên ông ấy đành thỏa hiệp.
Với cơn sốt cao và đêm cũng đã muộn, Du Ân ngủ rất sâu.
Phó Đình Viễn lặng lẽ đứng bên giường cô, nhìn xuống khuôn mặt rõ ràng đã gầy đi một vòng của cô, dùng ngón tay siết chặt chiếc nhẫn kim cương trong túi quần.
Chiếc nhẫn được bí mật thiết kế và chuẩn bị khi anh vẫn còn trong bệnh viện cách đây một thời gian, ban đầu anh dự định sẽ cầu hôn cô sau khi chuyện của Từ Sướng được giải quyết xong. Anh cũng đã đánh tiếng với bên đài truyền hình Giang Thành, dự định đến lúc đó sẽ công khai cầu hôn cô trên TV.
Anh muốn cho cả thế giới biết tấm lòng của mình dành cho cô, và để bù đắp tất cả những gì anh nợ cô trong cuộc hôn nhân vừa rồi.
Thật đáng tiếc khi anh đã chuẩn bị xong tất cả, thì giữa họ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Cô không thể sinh con.
Thực ra anh không quan tâm chút nào.
Nhưng cô lại quan tâm.
Cho đến nay, Phó Đình Viễn cảm thấy như anh đã đi vào ngõ cụt trong mối quan hệ của mình với Du Ân, anh không biết phải làm thế nào để tiếp tục.
Nghĩ như vậy, lồng ngực của anh lại khó chịu, thân hình cũng lảo đảo như sắp đổ.
Diệp Văn ở bên ngoài thấy cảm xúc của anh không tốt, sợ anh ngã sẽ đổ vào người Du Ân, nên đã vội vàng bước vào và đưa anh ra ngoài.
Cuối cùng chiếc nhẫn kim cương trong túi Phó Đình Viễn vẫn không được lấy ra.
Anh đã cố ý từ bệnh viện về nhà và mang chiếc nhẫn này đến Bắc Kinh. Anh vốn tưởng rằng lần này đến gặp Du Ân, anh nhất định phải đeo cho cô bất kể cô nói lời chia tay như thế nào, anh nhất định phải đeo cho cô.
Nhưng bây giờ dáng vẻ của cô trông rất yếu ớt và phờ phạc, sao anh có thể cam lòng ép buộc cô chứ?
Hai người lại ngồi xuống phòng làm việc của Diệp Văn, Diệp Văn liếc nhìn Phó Đình Viễn đang chán nản đến mức không còn sức để bước đi, ông ấy quyết định nói chuyện nghiêm túc với Phó Đình Viễn.
"Nếu cậu đã ngàn dặm xa xôi đến đây, vậy thì chúng ta nói chuyện đi, đỡ phải sau này cậu lại đi đường xa tới.”
Lời nói này của Diệp Văn đã trực tiếp nói lên lập trường của ông ấy, sau này Phó Đình Viễn không cần đến nữa, Phó Đình Viễn nhấp nhấp môi, không nói được câu nào.
Anh biết Diệp Văn phải có nhiều điều muốn nói, vì vậy anh muốn lắng nghe những suy nghĩ của Diệp Văn trước.
Diệp Văn chỉ đơn giản là đi thẳng vào vấn đề: "Trước hết, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp của chúng tôi sẽ không tha thứ cho mẹ của cậu."
"Bà ta không chấp nhận được viện Du Ân không thể sinh con cũng không sao cả. Chúng tôi có thể hiểu nỗi khổ khi làm mẹ của bà ta, nhưng bà ta không nên đánh người.”
"Từ khi nhà họ Diệp nhận lại Du Ân, cả nhà chúng tôi đều coi con bé như báu vật trong lòng bàn tay. Không ai nỡ nặng lời với con bé, thế mà bà ta lại đánh con bé…" Diệp Văn tức giận đến mức không nói nên lời.
Lúc đón Du Ân ở sân bay, trên mặt Du Ân vẫn còn dấu tay chưa tan biến, sau khi biết được là do Đổng Văn Tuệ đánh, ông ấy suýt chút nữa đã ngất đi vì tức giận.
Thành thật mà nói, ngay lúc đó, Diệp Văn muốn bay đến Giang Thành để đánh lại bà ta. Nếu Du Ân làm vậy thì gọi là bất kính với người lớn, nhưng ông ấy là bố của Du Ân, trút giận cho con gái mình thì cũng là điều chính đáng!
Phó Đình Viễn tự biết mình đuối lý, nhưng anh vẫn nói rõ lập trường của mình một cách ngắn gọn: “Một khoảng thời gian nữa tôi sẽ đưa mẹ ra nước ngoài, sau này bà ấy sẽ không quay về nữa.”
Mẹ anh phải ra nước ngoài, nhất định phải đưa đến bên cạnh Phó Giang.
Không có lý do gì mà mọi chuyện đã đi đến mức này, thế mà bố anh lại tiếp tục một mình ở nước ngoài tự do tự tại, hai vợ chồng bọn họ đã hại con gái Phó Thiến Thiến, cũng hại cả đứa con trai là anh nữa.
Trong nửa sau của cuộc đời, họ phải tiếp tục dằn vặt nhau ở nước ngoài, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép họ quay lại và phá hoại anh.
Diệp Văn không có thái độ gì về quyết định của Phó Đình Viễn, nhưng lại tiếp tục nói: “Vấn đề của mẹ cậu chỉ là một lý do nhỏ khiến chúng tôi không đồng ý với việc Ân Ân ở bên cậu, xét đến cùng thì cũng là về phương diện con bé không thể sinh con."
Diệp Văn giơ tay ngăn cản Phó Đình Viễn đang muốn nói gì đó: “Tôi biết cậu nhất định sẽ nói cậu không quan tâm, chỉ cần cậu yêu con bé là đủ rồi."
"Cậu cũng nhất định sẽ nói, không phải tôi cũng cưới một người phụ nữ không thể sinh con, chẳng phải chúng tôi vẫn sống với nhau hơn nửa đời người, sao các người lại không thể đúng không?"
"Bởi vì tôi đã từng sống như vậy, cho nên tôi mới không muốn con gái mình lặp lại những sai lầm tương tự. Nếu không, cậu cho rằng tại sao sức khỏe của Thư Ninh lại tồi tệ như vậy?"
"Cứ tưởng tôi không quan tâm đến việc bà ấy không thể sinh con, sẽ khiến bà ấy thanh thản, nhưng thực ra, đó là một áp lực rất lớn đối với bà ấy. Tôi càng yêu bà ấy bao nhiêu thì trong lòng bà ấy càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu. Theo thời gian, khúc mắc trong lòng quá nặng, dẫn đến cơ thể không chịu nổi, thậm chí còn ảnh hưởng đến tuổi thọ của bà ấy."
Lời nói của Diệp Văn khiến vẻ mặt Phó Đình Viễn từ bình tĩnh trở nên mất kiểm soát, nhất là câu nói cuối cùng ảnh hưởng đến tuổi thọ, trái tim anh run lên một cách không thể kiểm soát được.
Câu chuyện của Diệp Văn và Thư Ninh hầu như cả nước đều biết đến, ai cũng ngưỡng mộ sự kiên trì của Diệp Văn đối với Thư Ninh, nhưng không ai biết rằng sức khỏe của Thư Ninh ngày càng giảm sút, chính là vì sự kiên trì của Diệp Văn.
Diệp Văn tận tình khuyên bảo: "Bởi vì con bé cũng yêu cậu, cho nên cậu càng nhấn mạnh trước mặt con bé rằng cậu không quan tâm, điều đó càng làm trái tim con bé thêm đau khổ. Cậu muốn con bé sống cuộc đời buồn khổ rồi chết sớm vì không thể sinh con, hay là muốn con bé sống vui vẻ vô tư vô lo đến cuối đời?"
Phó Đình Viễn ngồi trên ghế sô pha, mím môi, sắc mặt tái nhợt.
Anh không muốn chọn một trong hai phương án này, anh muốn có được cô và sống hạnh phúc mãi mãi với cô đến cuối đời.
Nhưng anh cũng hiểu những lời của Diệp Văn rất có lý.
Vì cô cũng yêu anh, cô cũng muốn cuộc sống của anh thật hoàn hảo.
Diệp Văn tiếp tục: "Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng để chữa trị cho con bé. Nếu xác định là không thể chữa khỏi, chúng tôi dự định sẽ không để con bé lấy chồng, như thế con bé sẽ không phải chịu cảnh gia đình chồng hay thế giới bên ngoài chỉ trở sau lưng vì không sinh con được. Nhà họ Diệp của chúng tôi có đủ khả năng nuôi một cô con gái như vậy, hơn nữa bản thân con bé cũng có một chút thành tựu trong giới biên kịch, nên cũng không cần phải dựa vào đàn ông."
Trên thực tế, ngay cả khi thực sự không chữa khỏi, Du Ân vẫn có thể có những lựa chọn khác, chẳng hạn như cô có thể kết hôn với một người đàn ông đã ly hôn hoặc góa vợ đã có con, nhưng Diệp Văn không muốn con gái của mình chịu uất ức.
Ông ấy cũng biết Du Ân chắc chắn sẽ không kết hôn, hoặc có thể nói sau Phó Đình Viễn, cô sẽ không còn ý nghĩ kết hôn và lập gia đình nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]