Chương trước
Chương sau
Vì Từ Sướng tự tử bằng cách nhảy xuống vách đá nên không ai có thể chịu trách nhiệm về cái chết của Phó Thiến Thiến.

Khi cảnh sát tìm thấy Từ Sướng dưới vách núi, anh ta đã không còn dấu hiệu sinh tồn, những tên thủ hạ của Từ Sướng nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ và đưa ra công lý, chỉ sau đó cảnh sát mới biết Từ Sướng đã làm gì trong khoảng thời gian này từ những lời thú nhận của họ.

Từ việc Thẩm Dao bị bỏ thuốc rồi lái xe đâm Phó Đình Viễn và Du Ân, đến cái chết của Lâm Như, và sau đó là Phó Thiến Thiến, thuộc hạ của Từ Sướng đã giải thích rõ ràng cặn kẽ.

Lâm Như cũng bị Từ Sướng đánh thuốc, trước đó Từ Sướng đã tiết lộ với Lâm Như rằng anh ta là em trai của Mạnh Vân, còn nói mấy lời muốn trả thù để kích thích Lâm Như, sau đó Lâm Như không thể khống chế được cảm xúc, đã nhảy xuống biển tự vẫn.

Về phần thuốc trong người Lâm Như, quả thực là loại bốc hơi nhanh khi gặp nước lạnh, cho nên cảnh sát không phát hiện ra thuốc trong người Lâm Như, bởi vì lúc đó Lâm Như đã ngâm mình trong nước biển trong thời gian rất lâu.

Bởi vì Phó Thiến Thiến đã chết một cách không vinh dự cho lắm nên nhà họ Phó chỉ làm tang lễ đơn giản cho cô ta.

Sau khi Phó Thiến Thiến được chôn cất, Phó Đình Viễn ngã bệnh, cứ sốt cao không giảm.

Với tư cách là một bác sĩ, Hứa Hàng nói với Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn sau khi chẩn đoán và điều trị cho Phó Đình Viễn: “Cơ thể của lão Phó không có vấn đề gì lớn, nguyên nhân bị bệnh thì chín phần mười là do suy nghĩ lo lắng quá mức."

Cái gọi là suy nghĩ lo lắng quá mức này, bọn họ đều biết tại sao.

Du Ân rời khỏi Giang Thành chỉ để lại cho anh một bức thư như vậy, rõ ràng là muốn lặng lẽ chia tay với anh, hơn nữa từ khi rời đi, Du Ân đã không gọi cho anh một cú điện thoại hay một tin nhắn nào cả, sau khi lo xong xuôi hậu sự cho Phó Thiến Thiến, đây đã là giới hạn lớn nhất của Phó Đình Viễn.

Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đều lo lắng: “Làm sao bây giờ?"

Ông cụ đã lớn tuổi rồi, Đổng Văn Tuệ thì suy sụp vì cái chết của Phó Thiến Thiến, Phó Giang thì đang ở nước ngoài xa, nghe nói vì vụ bắt cóc mà ông ta cũng bị thương nặng, không thể tự bảo vệ mình, ngay cả đám tang của con gái mà ông ta cũng không về.

Bây giờ bên cạnh Phó Đình Viễn không còn ai cả, cũng chỉ có ba người bạn tốt là họ thôi.

Nhìn Phó Đình Viễn lúc này, tất cả đều cảm thấy đau lòng và buồn bã.

Dịch Thận Chi căm hận trừng mắt nhìn người đàn ông phờ phạc trên giường bệnh: “Nhìn tiền đồ của cậu ta đi, chúng ta đều từng trải qua cửu tử nhất sinh rồi, không ngờ lại vì một người phụ nữ mà không gượng dậy được!"

Giang Kính Hàn không thích nghe những lời nói kinh thường tình yêu của Dịch Thận Chi: "Cậu cứ mạnh miệng đi, chờ đến khi người phụ nữ cậu yêu không cần cậu nữa, để xem cậu có kiên cường hơn lão Phó không.”

Dịch Thận Chi khinh thường nói một câu: “Phụ nữ thôi mà, cùng lắm thì tìm một người khác thôi."

Khi giọng nói của Dịch Thận Chi thốt ra, Chu Mi gõ cửa và bước vào phòng.

Giang Kính Hàn ngay lập tức liếc nhìn Dịch Thận Chi như thể đang xem kịch hay. Hiện tại Dịch Thận Chi và Chu Mi đang ở bên nhau, nhất định là Chu Mi đã nghe thấy câu nói kia của anh ta.

Giang Kính Hàn rất muốn nhìn thấy sự tức giận của Chu Mi và sự ngượng ngùng của Dịch Thận Chi, nhưng anh ta thật sự đánh giá thấp sự bình tĩnh của Chu Mi rồi, cô ta nói như không có chuyện gì: “Tôi tới đưa một số tài liệu."

Mặc dù Phó Đình Viễn đang ở trong bệnh viện nhưng khi tỉnh lại vẫn phải xử lý một số công việc, hiện tại phần lớn công việc của Phó thị đều do Chu Mi và Chu Nam giải quyết, nhưng có một số việc trong số đó phải do Phó Đình Viễn ký.

Chu Mi đặt tài liệu xuống, hỏi Dịch Thận Chi vài lời về tình trạng thể chất của Phó Đình Viễn, rồi dự định rời đi.

Giang Kính Hàn cười nói với cô ta: "Trợ lý Chu, mấy năm nay cô càng ngày càng có năng lực, sau này ai cưới được cô thì đúng là may mắn, cô có thể giỏi việc nhà đảm việc nước mà."

“Cảm ơn lời khen của luật sư Giang.” Sao Chu Mi có thể không nghe ra Giang Kính Hàn đang cố ý nói điều này với Dịch Thận Chi chứ, nên chỉ nhẹ giọng đáp rồi quay đi.

Dịch Thận Chi sẽ không kết hôn với cô ta, cho dù Giang Kính Hàn có kích thích cô ta như thế nào, cũng vô dụng.

Sau khi Chu Mi rời đi, Giang Kính Hàn tiếc nuối hỏi Dịch Thận Chi: “Cậu thật sự không muốn tu thành chín quả với Chu Mi sao?"

Giang Kính Hàn ngưỡng mộ Chu Mi từ tận đáy lòng: “Cho dù cô ấy không xuất thân trong gia đình hiển hách, nhưng cô ấy có năng lực vượt trội, có thể giúp cậu gánh đỡ giang sơn của Dịch thị."

Giang Kính Hàn cũng không phải đang thổi phồng gì cả, Chu Mi quả thực rất xuất sắc.

Trong những năm qua, với tư cách là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, cô ta đã ở bên Phó Đình Viễn rèn luyện rất nhiều và có thể tự mình quản lý một công ty, nếu không phải cô ta trung thành một lòng góp sức cho Phó thị thì ngoài kia có cả tá công ty đợi cướp cô ta về đấy.

Ai ngờ Dịch Thận Chi lại lười biếng nói: "Phụ nữ cần nhiều năng lực như vậy để làm gì? Cô ấy chỉ cần hầu hạ người đàn ông tốt trên giường là được rồi. Hơn nữa, Dịch Thận Chi tôi còn cần người phụ nữ giúp tôi chống đỡ Dịch Thị hay sao?"

Giang Kính Hàn giật mình nói: "Tôi hiểu rồi, đây là cậu yêu chưa đủ. Nếu thật sự yêu cô ấy, bất kể cô ấy có năng lực hay không, bất kể cô ấy có gia thế hay không, cậu cũng sẽ không quan tâm mà cưới cô ấy về nhà."

Giang Kính Hàn nói xong còn không quên đá một câu về phía mình: “Ví dụ như tôi và vợ tôi đấy."

Vì tình yêu sâu đậm nên từ nhỏ đã bắt đầu mơ mộng và sắp xếp, cuối cùng từng bước dẫn người ta về trong vòng tay của mình.

Ngoài cửa, Chu Mi không rời đi ngay lập tức, nắm chặt đôi bàn tay đang buông thõng bên cạnh mình, một nụ cười gượng gạo thoáng qua mắt cô ta.

Đáng lẽ cô ta không nên ở lại và lắng nghe những gì họ sẽ nói về mình, đây gọi là tự rước lấy nhục đấy.

Anh ta cũng chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ với cô ta, cũng chỉ là chơi đùa thôi, bởi trong số những người phụ nữ trước đây của anh ta không có loại người như cô ta.

Chu Mi, mày ngày càng trở nên tham lam hơn rồi đấy.

Lúc đầu, không phải mày chỉ nghĩ rằng chỉ cần là người phụ nữ của anh ấy là được rồi sao?

Không phải mày nghĩ chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, dù chỉ một ngày cũng tốt rồi sao?

Không phải mày vẫn luôn biết anh ấy không yêu mày sao?

Không phải mày vẫn luôn biết anh ấy có thể rời xa mày bất cứ lúc nào sao?

Bây giờ mày lại mong đợi cái gì? Mày muốn cầu xin điều gì chứ?

Và còn… đau lòng cái gì chứ?

Cô ta tự nói với mình như vậy, từ từ thả hai bàn tay đang nắm chặt ra, bước từng bước rời đi.

Sau khi Phó Đình Viễn khá hơn một chút, điều đầu tiên anh làm là nói với Hứa Hàng: “Tôi sẽ xuất viện."

Hứa Hàng cứng họng: “Cậu còn chưa khỏe hẳn, xuất viện làm gì? Không phải bọn Chu Mi Chu Nam đều đưa tài liệu đến cho cậu xử lý rồi sao?"

Lông mày của Phó Đình Viễn trĩu nặng, vẻ mặt rất cương nghị: “Tôi đi Bắc Kinh."

Hứa Hàng càng suy sụp hơn: “Tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn nói với Du Ân, nhưng cậu có thể đợi đến khi hoàn toàn bình phục rồi mới đi…"

Phó Đình Viễn cắt ngang lời của Hứa Hàng: “Tôi nằm mơ thấy cô ấy bị bệnh, còn rất nghiêm trọng. Tôi phải đi xem."

Hứa Hàng đau đầu: “Cho dù cô ấy bị bệnh, nhà họ Diệp ở Bắc Kinh nhất định sẽ mời các bác sĩ nổi tiếng đến chữa bệnh cho cô ấy. Cậu đi có ích lợi gì chứ?"

“Hơn nữa, bản thân cậu vẫn đang bị bệnh đấy!” Hứa Hàng tận tình thuyết phục nhưng Phó Đình Viễn không nghe một lời, anh nhấc chăn lên định xuống giường rời đi thì Dịch Thận Chi từ bên ngoài bước vào, cùng Hứa Hàng đè anh xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.