Chương trước
Chương sau
Phó Đình Viễn đã gọi nhiều lần, nhưng điện thoại của Du Ân đã tắt máy.

Anh khó hiểu nhìn nhóm người Hứa Hàng và ông cụ: “Vì sao Du Ân không tới? Điện thoại cũng không liên lạc được?"

Khi anh lên đường đến núi Thiên Cảnh, Du Ân đã lo lắng đến mức sắp khóc, không có lý do gì anh đã trở về mà cô lại không đợi ở bệnh viện.

Ông cụ chống gậy, mím môi quay mắt đi, Hứa Hàng cũng có chút áy náy không dám nhìn thẳng, chỉ có Đổng Văn Tuệ khịt mũi lạnh lùng khoanh tay nói: "Con còn tiếc thương cô ta làm gì? Một người phụ nữ không thể sinh con!"

“Có ý gì?” Phó Đình Viễn đột nhiên quay lại nhìn Đổng Văn Tuệ, nếu không phải là mẹ ruột của anh, anh đã có thể bước tới và nắm lấy cổ áo bà ta để chất vấn.

Đổng Văn Tuệ tức giận gầm lên: “Mẹ nói, mấy ngày trước không phải con đã sắp xếp cho cô ta khám toàn thân sao? Kết quả khám cho thấy cô ta không thể có con được!"

“Mẹ đi tìm cô ấy à?” Phó Đình Viễn dường như không quan tâm đến việc Du Ân có thể có con hay không, mà nhìn chằm chằm Đổng Văn Tuệ và bất mãn hỏi.

Đổng Văn Tuệ bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, thừa nhận: "Đương nhiên là mẹ đi tìm cô ta, cô ta ở bên cạnh con làm gì nếu không thể có con chứ!"

Đổng Văn Tuệ trầm giọng, bà ta nhìn thấy Phó Đình Viễn nắm chặt tay mình đến mức vang lên tiếng rơm rớp.

Đổng Văn Tuệ sợ hãi lùi lại một bước, run rẩy hét lên: "Con làm gì vậy? Còn định đánh cả mẹ sao?"

Lúc này họ đều đang ở văn phòng của Hứa Hàng, Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn cũng ở đó, bọn họ thấy thế thì vội đi lên kéo Đổng Văn Tuệ ra ngoài, tránh phải gây ra tình trạng ầm ĩ.

Cả Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đều cảm thấy lần này Đổng Văn Tuệ hơi quá đáng, Phó Đình Viễn đã liều mạng đến núi Thiên Cảnh để giải cứu Phó Thiến Thiến, vậy mà bà ta ở đây đi khiêu khích Du Ân.

Nếu bọn họ không đến kịp, Phó Đình Viễn bị Từ Sướng ép uống thuốc, không biết sẽ bị Từ Sướng đánh thành bộ dạng gì nữa. Phó Đình Viễn thoát được một kiếp nhưng Đổng Văn Tuệ lại làm như vậy với Du Ân, không biết trong lòng Phó Đình Viễn sẽ tổn thương như thế nào.

Trong văn phòng, Phó Đình Viễn đỏ mắt hỏi Hứa Hàng: “Đã xảy ra chuyện gì?"

Phó Đình Viễn trước đó không biết kết quả khám sức khỏe của Du Ân, nên Hứa Hàng đã nói sự thật, kể cả chuyện Đổng Văn Tuệ đi tìm Ân nói những gì và làm những gì, anh ta đều nói hết.

Nghe thấy Đổng Văn Tuệ đã tát Du Ân một cái, Phó Đình Viễn khó chịu đưa tay lên che ngực, sau đó lại nghe thấy Du Ân quyết tâm rời đi, anh suy sụp ngã xuống ghế sô pha.

Đây là mẹ tốt của anh, bà ta cưỡng ép đuổi người phụ nữ anh yêu đi.

Hứa Hàng đưa lá thư của Du Ân cho Phó Đình Viễn: “Cô ấy nói rằng tất cả những gì cô ấy muốn nói đều có trong lá thư này."

Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào bức thư và không có can đảm cầm lấy nó, bởi vì anh đã đoán được Du Ân sẽ nói gì trong bức thư.

Anh không muốn chia tay, không muốn mất cô, giống như nếu không xem lá thư này thì cô sẽ không rời xa anh vậy.

Ông cụ đi tới giật lấy bức thư, nhét vào tay anh: “Là nhà họ Phó của chúng ta có lỗi với cô ấy, bất kể là tốt hay xấu, cháu cũng đều phải đối mặt!"

Phó Đình Viễn mím môi và mở lá thư, đọc từng chữ một.

Bức thư được Du Ân viết tay, nét chữ của cô duyên dáng và đẹp đẽ như con người cô vậy, từng con chữ phủ kín cả trang giấy.

“Đình Viễn.

Vào thời điểm anh đọc bức thư này, em đã rời khỏi Giang Thành rồi.

Về lý do rời đi, hẳn là Hứa Hàng đã nói cho anh nghe rồi nhỉ.

Em biết anh nhất định sẽ rất tức giận, em cũng biết anh nhất định sẽ trách em, hận em.

Thực ra cũng không cần thiết đâu, có lẽ giữa em và anh, chính là câu người ta hay nói “duyên cạn tình thâm” đấy.

Nói lời chia tay trực diện là điều tàn nhẫn với em và anh lúc này, vì vậy em đã chọn cách ra đi không lời từ biệt.

Hy vọng anh có thể quên em và bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt hơn.

Em cũng sẽ sống thật tốt, ở kinh đô xa xôi em sẽ chúc phúc cho anh.

Giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt.”

Bức thư này rất ngắn gọn, nhưng từng chữ đều như chém vào trái tim của Phó Đình Viễn.

"Duyên cạn tình thâm ư? Duyên cạn tình thâm!" Phó Đình Viễn không khỏi chế nhạo khi cầm bức thư.

Anh đã từng hy vọng cô có thể viết gì đó cho anh bằng nét chữ đẹp đẽ của mình, nhưng anh không ngờ rằng thứ anh chờ đợi lại là một bức thư chia tay.

Cảnh tượng trước mặt anh xẹt qua những ngày sống yên bình ngọt ngào với cô, anh đã nhọc lòng để cô quay về với anh lần nữa, thế nhưng số phận lại trêu đùa anh, tâm lý phẫn nộ khiến anh ôm ngực ho khan một trận dữ dội, đột nhiên trước mắt tối sầm, anh đã hôn mê bất tỉnh.

“Đình Viễn!” Ông cụ và Hứa Hàng sửng sốt, nhanh chóng tiến lên đỡ anh.

May mắn thay, lúc này anh đang ở bệnh viện, Phó Đình Viễn đã được đưa đi điều trị ngay lập tức, bác sĩ khám bệnh đưa ra chẩn đoán là cơ thể anh vẫn ổn, nhưng trong lòng anh có quá nhiều cảm xúc không thể giải tỏa trong lúc nhất thời, cho nên anh mới ngất đi.

Ông cụ và nhóm Hứa Hàng thở phào nhẹ nhõm, Đổng Văn Tuệ đứng ở một bên sắc mặt không được tốt lắm.

Rõ ràng là con trai bà ta đã bị bà ta làm cho tức giận đến mức ngất đi.

Con trai ngất xỉu, tính mạng của con gái nguy cấp đang được cấp cứu, tâm trạng Đổng Văn Tuệ nhất thời trở nên chua xót.

Tình hình của Phó Đình Viễn vừa mới xoay chuyển một chút thì phòng cấp cứu truyền tin tức đến rằng các cơ quan nội tạng của Phó Thiến Thiến bị hỏng do dùng thuốc quá liều, không thể cứu sống được.

Đổng Văn Tuệ ngất xỉu tại chỗ khi biết tin này, ông cụ cũng run rẩy, suýt nữa không chống đỡ nổi.

Mặc dù Phó Thiến Thiến coi như là tự làm tự chịu, nhưng một người sống sờ sờ lại không còn, bọn họ vẫn bị đả kích không nhẹ.

“Nghiệp chướng mà!” Ông cụ gõ mạng cây gậy xuống sàn, cực kỳ bi thương mà gào lên.

Người ta nói cha mẹ nên làm nhiều việc thiện hơn để tích đức cho con cái, nhưng Phó Giang và Đổng Văn Tuệ đã không tích đức được gì cho đời, cho nên con cái của bọn họ, một đứa thì đau đớn vì tình, một đứa thì ngay cả mạng sống cũng không còn.

Khi Phó Đình Viễn tỉnh dậy, biết được Phó Thiến Thiến đã mất, anh không nói một lời nào.

Khi nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Phó Thiến Thiến ở núi Thiên Cảnh, anh đã có một linh cảm chẳng lành. Một người bình thường làm sao có thể trở thành bộ dạng như hồn ma trong vài ngày như vậy chứ, nhất định là Từ Sướng đã đối xử vô cùng tàn nhẫn với cô ta.

Ngay từ đầu Từ Sướng đã không nghĩ đến việc giữ lại tính mạng của cô ta, thậm chí Từ Sướng còn muốn cả tính mạng của anh, Từ Sướng muốn bố mẹ anh cũng phải nếm trải nỗi đau mất con.

Về phần Phó Thiến Thiến, Phó Đình Viễn chỉ có thể nói rằng anh đã cố gắng hết sức để cứu anh ta, anh cũng không hối tiếc, về kết quả cuối cùng này, đây không phải là điều anh có thể quyết định.

Đổng Văn Tuệ tỉnh dậy và được thông báo đi gặp mặt Phó Thiến Thiến lần cuối, Đổng Văn Tuệ đã bật khóc: “Thiến Thiến ad, con gái quý giá của mẹ!"

"Không có con, làm sao mẹ có thể sống nổi chứ..."

"Con gái tội nghiệp của mẹ, con chết thảm quá!"

Ông cụ ở bên cạnh rất tức giận khi thấy bộ dạng của Đổng Văn Tuệ, nếu bà ta dạy dỗ Phó Thiến Thiến nghiêm khắc hơn, Phó Thiến Thiến sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.

Nhưng mà cái chết của Phó Thiến Thiến hôm nay liên quan đến bà ta và Phó Giang, vậy mà bà ta còn mặt mũi khóc lóc hay sao?

Tại sao lại không nghĩ về việc nên làm thế nào để hòa hợp với đứa con trai duy nhất của mình trong nửa cuối cuộc đời còn lại chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.