Nhìn thấy vẻ đau khổ của Du Ân, Hứa Hàng nhanh chóng an ủi: “Du Ân, mọi chuyện không tệ như cô nghĩ đâu."
Đổng Văn Tuệ kéo Hứa Hàng sang một bên, tiến lên một bước, giơ ngón tay chỉ vào Du Ân, lên án: "Không thể sinh con cũng thôi đi, vậy là tâm địa của cô còn hiểm độc, Thiến Thiến nói nó đã gọi cho Đình Viễn nhờ giúp đỡ, nhưng cô lại không cho phép Đình Viễn đi cứu con bé."
“Nếu Thiến Thiến có bất kỳ vấn đề gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Đổng Văn Tuệ liên tục nói những lời tàn nhẫn.
Bằng cách nào đó, Du Ân đã bình tĩnh lại giữa những lời mắng mỏ của Đổng Văn Tuệ.
Cô thả tay che má và giương mắt nhìn Đổng Văn Tuệ.
Đổng Văn Tuệ chưa bao giờ công nhận cô, Phó Thiến Thiến đã vu khống cô không cho Phó Đình Viễn cứu cô ta, Đổng Văn Tuệ sẽ tin điều đó.
Hứa Hàng tức giận nói với Đổng Văn Tuệ: “Bác gái, không phải Đình Viễn đã đi cứu rồi sao, hơn nữa trước đó Đình Viễn cũng đã liên lạc với chúng tôi, Du Ân cũng đã đồng ý để cậu ta cứu Thiến Thiến mà!"
“Hứa Hàng.” Du Ân cắt ngang lời của Hứa Hàng.
Du Ân không muốn Hứa Hàng nói bất cứ điều gì thay cô, bởi vì cô có thể thấy từ biểu hiện khinh thường của Đổng Văn Tuệ, Đổng Văn Tuệ hoàn toàn không tin điều đó.
Hơn nữa, Đổng Văn Tuệ hiện đang tức giận vì chuyện cô không thể có con, cho dù Hứa Hàng có nói thì cũng không thể khiến Đổng Văn Tuệ dừng lại.
Vì vậy, cô đã trực tiếp nói với Đổng Văn Tuệ: “Bà Đổng, nếu không có chuyện gì thì mời bà rời khỏi nhà tôi."
Đổng Văn Tuệ thẹn quá hóa giận: “Thái độ của cô là sao hả?"
Du Ân thậm chí không thèm nhìn bà ta, dửng dưng đóng sập cửa nhà lại.
Đổng Văn Tuệ bị cô nhốt bên ngoài như muốn phát điên lên: "Du Ân, với thái độ này của cô, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng mong có thể bước vào cửa nhà họ Phó nửa bước!"
Đổng Văn Tuệ quá vô lý và cuồng loạn, chọc giận cả Hứa Hàng vốn luôn kính trọng với bậc trưởng bối, anh t a bước tới nắm lấy cánh tay Đổng Văn Tuệ kéo bà ta đi, không cho bà ta tiếp tục nói lời làm tổn thương Du Ân.
Hứa Hàng không chỉ kéo Đổng Văn Tuệ đi mà còn trực tiếp nhét bà ta vào trong xe, ra lệnh cho tài xế "đưa người đi ngay lập tức!"
Đổng Văn Tuệ tức giận vì hành vi của Hứa Hàng đến mức thò đầu ra khỏi cửa kính xe và lên án Hứa Hàng: “Hứa Hàng, cậu thật là vô lễ, có tin tôi sẽ đi tìm bố mẹ của cậu không!"
Hứa Hàng tức giận đến mức bảo bà ta cứ đi tìm.
Hơn nữa, bố mẹ anh ta cũng không phải loại người không biết phân biệt đúng sai.
Anh ta không sợ Đổng Văn Tuệ đi tìm họ.
Vất vả lắm mới đuổi được Đổng Văn Tuệ đi, Hứa Hàng hít một hơi thật sâu và gõ cửa nhà Du Ân một lần nữa, anh ta phải xoa dịu Du Ân thay Phó Đình Viễn.
Thật tiếc là Du Ân đã không mở cửa cho anh ta, mà ở bên trong cánh cửa nói với anh ta: “Bác sĩ Hứa, tôi biết anh đang lo lắng cho tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình, anh cứ về bệnh viện làm việc đi."
Hứa Hàng cũng biết Du Ân thực sự cần yên tĩnh một chút nên không ép buộc gì cả, chỉ dặn dò: “Cô phải biết rõ tâm ý của Đình Viễn đối với cô, dù có chuyện gì thì cậu ấy cũng nhất định ở bên cô."
Du Ân ở bên trong cánh cửa im lặng một lúc, rồi đáp: "Cảm ơn."
Hứa Hàng thở dài một hơi rồi quay trở lại xe, nhưng anh ta không rời đi, thay vào đó anh ta ngồi trong xe và chờ đợi, bảo vệ Du Ân thay Phó Đình Viễn theo cách này.
Bây giờ anh ta chỉ hy vọng đám người Phó Đình Viễn sẽ thuận lợi, sau đó nhanh chóng trở về.
Suy cho cùng, đây là chuyện riêng tư giữa Phó Đình Viễn và Du Ân, họ là người ngoài nên không thể nói gì nhiều, cứ để cho hai người bọn họ cùng nhau đối mặt.
Nửa giờ sau, cửa nhà Du Ân được mở ra, Du Ân xách vali đi ra.
Hứa Hàng giật mình, nhanh chóng mở cửa xe chạy tới: “Du Ân, cô làm sao vậy?"
Quầng mắt của Du Ân đỏ bừng và sưng lên, hơn nữa trước đó còn bị Đổng Văn Tuệ tát một cái, bây giờ cả người cô trong rất tiều tụy.
Cô cụp mắt xuống, nói nhỏ với Hứa Hàng: “Hứa Hàng, tôi không thể tiếp tục ở lại được nữa."
Du Ân cũng nghĩ rằng cô và Phó Đình Viễn đã trải qua rất nhiều chuyện, sau này không có gì có thể chia cắt họ, nhưng bây giờ cô phải ra đi.
Hứa Hàng lo lắng nói: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn phải chờ Đình Viễn trở về trước đã."
Du Ân thở dài: “Anh cảm thấy nếu anh ấy trở về, anh ấy sẽ để cho tôi đi sao?"
“Cậu ấy không cho cô đi thì cô ở lại. Hai người cùng nhau đối mặt với chuyện này không phải tốt hơn sao?” Hứa Hàng tận tình thuyết phục.
“Không, anh không hiểu đâu.” Du Ân lắc đầu cười khổ: “Tôi không đối mặt được.”
"Vừa nghĩ đến việc tôi không thể sinh cho người đàn ông của mình một đứa con, nghĩ đến cảnh anh ấy bị người đời chỉ trỏ sau lưng, trái tim tôi như bị dao cắt vậy."
Vì yêu sâu đậm nên không thể đối mặt với người đàn ông mình yêu, không thể để anh phải gánh chịu những điều này.
Vì tình yêu sâu đậm, nên cô mong anh có một gia đình trọn vẹn, con cháu đầy đàn, mai sau anh sẽ được hưởng niềm hạnh phúc của một gia đình êm đẹp.
Nếu cô và Phó Đình Viễn không có con, cô đã tưởng tượng thế giới bên ngoài sẽ nói với anh những lời khó nghe như thế nào.
Cô không muốn người đàn ông cô yêu bị nói như thế, điều đó còn tệ hơn cả việc lấy đi tính mạng của cô.
Hứa Hàng vội đến mức giậm chân: “Lão Phó thật sự không thể sống thiếu cô. Vất vả lắm hai người mới trở về bên nhau, cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy."
Hứa Hàng nói rằng vất vả lắm cô và Phó Đình Viễn mới quay lại với nhau lần nữa, Du Ân bị câu nói này đánh trúng, hai vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Cô cứ nhắm mắt mà nghẹn ngào nói: "Trên đời này ai rời xa ai cũng đều có thể sống được, anh cũng vậy. Chia ly quả thật đau đớn, nhưng sau vài năm, nỗi đau ấy sẽ chẳng là gì cả."
Giọng điệu của Du Ân vững vàng chưa từng có, nói xong, cô cầm một bức thư đưa cho Hứa Hàng: “Làm ơn giúp tôi đưa bức thư này cho anh ấy."
"Tất cả những gì tôi muốn nói đều ở đây, anh ấy đọc xong sẽ hiểu."
Du Ân nói xong liền đẩy vali rời đi không thèm quay đầu nhìn lại, Hứa Hàng muốn ngăn cản cũng không được.
Ngay khi bước xuống taxi ở sân bay, nước mắt Du Ân không ngừng tuôn rơi.
Lần này, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi Giang Thành.
Nếu cô tiếp tục ở lại đây, Phó Đình Viễn nhất định sẽ không từ bỏ, nếu hai người sống bên cạnh nhau, sớm muộn gì anh cũng sẽ tiếp tục đi theo cô.
Cô không muốn bị Đổng Văn Tuệ chĩa mũi nhọn vào một lần nữa, và cô càng không muốn làm ông cụ thất vọng, vì vậy cô chỉ có thể rời đi.
Hơn một giờ sau khi Du Ân rời đi, nhóm người Phó Đình Viễn đã đến bệnh viện của Hứa Hàng.
Tình trạng của Phó Thiến Thiến đã nguy kịch và được đưa vào phòng cấp cứu. Phó Đình Viễn cũng được đưa đi kiểm tra cơ thể vì anh đã uống trà mà Từ Sướng đưa. Đổng Văn Tuệ và ông cụ cũng đã đến bệnh viện. Ông cụ đã biết chuyện Du Ân rời đi, ông ấy hận không thể dùng cây gậy đánh chết Đổng Văn Tuệ.
Nhưng suy cho cùng, đó cũng là con dâu chứ không phải con của ông nên ông chỉ có thể chịu đựng.
Sau khi khám cho Phó Đình Viễn, bác sĩ nói rằng sức khỏe của anh không có vấn đề gì, anh lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho Du Ân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]