Chương trước
Chương sau
Phó Thiến Thiến thúc giục Từ Sướng mau uống xong ly rượu, thúc giục đến lúc mí mắt dần trở nên nặng trĩu, giây tiếp theo cô ta đã mất hết tri giác mà ngủ thiếp đi, Từ Sướng ngay lập tức lùi lại và rời khỏi người cô ta, Phó Thiến Thiến mất đi điểm tựa liền bất ngờ ngã xuống mặt đất, nhưng cô ta đã bất tỉnh rồi nên đương nhiên sẽ không cảm thấy đau.

Từ Sướng một tay bưng ly rượu một tay cầm điện thoại lên ấn số gọi, lát sau có ba người đàn ông bước vào phòng, trong đó có một người cầm máy quay phim trong tay.

Mặt Từ Sướng không chút thay đổi chỉ thờ ơ dặn dò bọn họ: "Tôi sẽ để người lại cho các anh, lúc mỗi người chơi đùa cô ta đều phải quay lại hết."

"Vâng."

Từ Sướng xoay người rời khỏi phòng, không bao lâu sau trong phòng đã vang lên tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, Từ Sướng thản nhiên thưởng thức ly rượu đỏ, vì kế hoạch mình chuẩn bị thuận lợi ngoài dự liệu nên cảm thấy vui vẻ.

Phó Thiến Thiến vừa ngu xuẩn lại hành động theo cảm tính, anh ta vẫn chưa kịp triển khai kế hoạch thì cô ta đã tự động đưa đến cửa, nên anh ta chỉ tình cờ bắt được một con tin, chuyện đáng tiếc duy nhất là đã để Đổng Văn Huệ trốn thoát.

Nhưng chỉ cần có con tin Phó Thiến Thiến ở trong tay, anh ta tự nhiên có cách gây khó dễ cho  Đổng Văn Huệ.

Phó Đình Viễn kịp thời đưa Đổng Văn Huệ đi, chuyện này chứng tỏ rất có thể Phó Đình Viễn đã tra được chuyện gì đó, nhưng chuyện đó cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần anh ta sống chết không chịu thừa nhận thân phận thật của mình là được.

Dù sao anh ta cũng chưa từng nghĩ mình cần tiếp tục sống, bởi vì anh ta muốn lấy mạng đổi mạng với bọn họ.

Sau khi cúp điện thoại của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn bắt đầu đau đầu dữ dội, thậm chí có một lần còn cảm thấy chóng mặt, khiến Du Ân sợ đến mức đỏ cả hốc mắt, bèn nhanh chóng gọi bác sĩ đến giúp Phó Đình Viễn làm một loạt các kiểm tra.

Bác sĩ nói triệu chứng đau đầu chóng mặt của Phó Đình Viễn có thể là do máu bầm còn sót lại trong não chèn ép dây thần kinh, dựa theo hình ảnh trên CT thì máu bầm đang từ từ tan, nhưng nói cho cùng sau khi trở về vẫn không nên để anh kích động hay tức giận quá mức.

Rõ ràng vừa rồi Phó Đình Viễn đã bị hành vi ngu xuẩn chạy sang nhà Từ Sướng của Phó Thiến Thiến chọc giận.

Sau khi bác sĩ rời đi, Du Ân nắm tay của Phó Đình Viễn lên, sau đó lo lắng nói: "Trước mắt anh đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Từ khi mơ hồ nhận ra thân phận của Từ Sướng, anh chưa có ngày nào được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Buổi sáng, người bệnh như anh đây thậm chí còn dậy sớm hơn cả cô đến phòng khách nhỏ bên ngoài gọi điện thoại, Phó Đình Viễn nhìn thấu sự lo lắng của Du Ân dành cho mình nên thành thật đáp: "Được."

Có một kẻ thù nguy hiểm như Từ Sướng ở trước mặt, anh tuyệt đối không thể gục ngã, nếu không thì ai sẽ bảo vệ an toàn cho cô.

Ở bên cạnh chứng kiến cảnh vành mắt của con gái mình đỏ hoe, trong lòng Diệp Văn không khỏi thở dài.

Bây giờ đứa con gái quý giá của ông ấy đã thể hiện tình cảm rõ ràng với Phó Đình Viễn như vậy, ông ấy cũng không biết phải phản đối thế nào, cũng không có ý định phản đối điều gì, chỉ cần cô cam tâm tình nguyện thì ông ấy sẽ ủng hộ cô.

Cân nhắc đến chuyện phải nghỉ ngơi, Diệp Văn và người anh họ kia đành đi về trước, hai người bọn họ ở lại một nhà nghỉ gần đó nên Phó Đình Viễn cho người đưa bọn họ trở về.

Người anh họ nói với Diệp Văn: "Chú à, không phải chuyến này chúng ta đến đây để đưa em họ trở về Bắc Kinh sao? Sao vừa rồi chú không đề cập tới?"

Diệp Văn lắc đầu nói: "Cháu nhìn dáng vẻ lo lắng của con bé dành cho Phó Đình Viễn đi, thử nghĩ xem con bé có chịu về cùng chúng ta không? Chúng ta cứ đợi thêm mấy ngày nữa đi."

Diệp Văn cảm thấy số mệnh đang trêu ngươi con người, thời gian trước mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn vẫn còn lãnh đạm thờ ơ, trước đó một thời gian Phó Đình Viễn còn dầm mưa đứng trước cửa nhà ông ấy trông vô cùng thê thảm, sau đó còn sốt cao không giảm, thế mà bây giờ hai người bọn họ lại thân thiết như vậy, chỉ có điều Diệp Văn lại nghĩ đây có thể coi là hoạn nạn mới thấy chân tình.

Người anh họ kia bật cười: "Nếu mà bà nội biết đứa em họ giống như bắp cải nhỏ mềm mại lại bị Phó Đình Viễn lừa mất, nói không chừng sẽ rất thương tâm cho mà xem."

Bà cụ Diệp rất thương yêu Du Ân,  thông qua việc bà ấy đã tặng cho Du Ân hai bộ trang sức gần như vô giá kia cũng đủ thấy,  bà cụ Diệp đã đánh tiếng trước với bọn họ, bảo bọn họ tranh thủ thời gian giúp Du Ân thăm dò các thanh niên tài giỏi đẹp trai của thủ đô, ngàn vạn lần đừng để cái tên Phó Đình Viễn này làm ra hành động không chính đáng đu bám không buông, ai mà ngờ cuối cùng bọn họ vẫn chậm một bước.

Diệp Văn tức giận nói: "Cháu cho rằng chú không buồn sao?"

Trong lòng của người bố vợ này nhìn con rể không vừa mắt nhưng cũng đành bất lực không thể làm gì.

Sau khi hai người Diệp Văn rời đi,  Phó Đình Viễn đã ngoan ngoãn ngủ một giấc dưới sự giám sát của Du Ân, lúc tỉnh dậy anh cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng không hỗn loạn nữa.

Phó Đình Viễn suy tư hồi lâu cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra: "Để anh gọi cho Phó Thiến Thiến."

Du Ân gật đầu, hy vọng lần này Phó Thiến Thiến có thể nghe lời Phó Đình Viễn, tỉnh táo một chút rồi nhanh chóng rời khỏi Từ Sướng, nếu không ngay cả mạng sống cũng khó mà giữ được.

Cho dù cô ghét Phó Thiến Thiến, nhưng cũng không hy vọng cô ta sẽ chết không rõ ràng như Lâm Như.

Phó Đình Viễn gọi cho Phó Thiến Thiến nhưng điện thoại không có ai bắt máy khiến Phó Đình Viễn không khỏi cau mày, sau khi ngắt máy anh gọi lại nhiều lần nữa, mãi đến cuối cùng mới có người tiếp.

Tuy nhiên, đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy giễu cợt và đắc ý của một người đàn ông: "Sếp Phó, có chuyện gì sao?"

Người nghe máy là Từ Sướng, giọng của Phó Đình Viễn lập tức lạnh đi hỏi ngược lại: "Thiến Thiến đâu?"

“Thiến Thiến mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi rồi.” Giọng điệu của Từ Sướng vô cùng mập mờ, mới nghe nói vậy, Phó Đình Viễn đã biết Phó Thiến Thiến và Từ Sướng vừa làm chuyện gì.

“Anh đánh thức nó đi, tôi muốn nghe giọng của nó.” Sở dĩ Phó Đình Viễn hỏi như vậy là vì anh lo Phó Thiến Thiến đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuy nhiên Từ Sướng đã từ chối: "Sếp Phó, Thiến Thiến thực sự rất mệt chỉ vừa mới ngủ thiếp đi thôi, tôi không đành lòng đánh thức cô ấy. Anh yên tâm đi, chờ cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho anh."

Bị ba người đàn ông thay phiên giày vò hơn nửa ngày, cô ta không mệt mới lạ đấy, với lại hiện tại anh ta vẫn chưa có ý định lấy mạng của Phó Thiến Thiến, vì vậy mới bình tĩnh nói sẽ để cho Phó Thiến Thiến gọi lại cho Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn đè lửa giận gầm lên một tiếng: "Từ Sướng."

Nếu không phải sợ Du Ân sẽ lo lắng cho anh, anh đã gầm kêu thành tiếng từ lâu rồi.

Từ Sướng không chút lay động: "Sếp Phó, nếu không thì thế này đi, anh có gì muốn nói với Thiến Thiến, cứ nói với tôi trước, tôi sẽ thay anh chuyển lời cho cô ấy.

Rõ ràng bây giờ Từ Sướng không muốn để anh nói chuyện điện thoại với Phó Thiến Thiến, Phó Đình Viễn lấy lại bình tĩnh một chút, sau đó đổi giọng uy nghiêm nói: "Hẳn tôi phải gọi anh là Mạnh Phạm chứ nhỉ?"

“Mạnh Phàm?” Từ Sướng bật cười: “Sếp Phó thật biết nói đùa, tôi đi đổi tên ngồi không đổi họ, họ Từ tên Sướng, rốt cuộc anh nhấn mạnh cái tên Mạnh Phàm trước mặt tôi làm gì chứ?"

Tính cách của tên Từ Sướng này chắc chắn không bình thường như vẻ ngoài mà anh ta tạo ra, Phó Đình Viễn cũng không trông cậy vào một cái tên cũ sẽ ép anh ta để lộ ra sơ hở gì, nhưng anh vẫn tiếp tục nói: "Tôi đoán, anh muốn trả thù thay cho người chị và ba mẹ đã mất của anh đúng chứ?"

Giọng điệu Từ Sướng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."

Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục nói: "Vậy trước giờ anh có nghĩ tới chuyện một bàn tay vỗ không thành tiếng không, nếu không phải chị của anh tham vinh hoa phú quý thì sao lại yêu đương với một người đàn ông đáng tuổi cha chú như ba tôi chứ?"

Lời này của Phó Đình Viễn tương đương với chiêu khích tướng, cố tình kích thích Từ Sướng nói Mạnh Vân là người tham vinh hoa phú quý, nếu Từ Sướng đã có chấp niệm sâu sắc đối với chuyện kia như vậy, thì nhất định sẽ ra mặt nói đỡ cho người chị Mạnh Vân của anh ta.

Quả nhiên, mặc dù Từ Sướng đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng Phó Đình Viễn vẫn nghe thấy hơi thở của anh ta nặng nề hơn mấy phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.