Phó Đình Viễn bước vào, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thấy được bóng dáng của Du Ân. Thoạt nhìn cô vẫn chưa bị xâm phạm, nhưng sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu.
Cảnh sát đã nới lỏng dây trói của cô, cô đang kéo chiếc áo sơ mi bó của mình lên để bảo vệ chính mình.
Phó Đình Viễn thoáng nhìn thấy những chiếc cúc áo nằm rải rác trên mặt đất bên cạnh, ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sự hung ác nham hiểm trong mắt anh hơi chìm xuống. Anh cởi áo vest của mình, bước tới khoác lên vai Du Ân.
Sau đó, không thể kìm được nữa, anh nhấc chân và đá vào tên tóc vàng và đồng phạm của gã ta. Hai kẻ đó đang ngồi xổm trên mặt đất, bị đạp về phía trước, ngã lên mặt đất.
Tên tóc vàng kinh hãi hét lên: "Không phải chúng tôi mà, không phải chúng tôi. Cái cúc áo của người phụ nữ này không phải do chúng tôi kéo đứt, mà là do em gái của anh kéo!"
Đồng phạm của anh ta ở một bên cũng giải thích: "Đúng đó tổng giám đốc Phó, chúng tôi không chạm vào cô ấy một sợi tóc!"
“Cái gì?” Phó Đình Viễn nghĩ mình đã nghe nhầm.
Khi nhìn thấy cúc áo của Du Ân bị kéo đứt, phản ứng đầu tiên của anh chính là hai người này đã làm, cho nên mới nổi cơn thịnh nộ mà đá bọn họ.
Kết quả là bây giờ được cho biết chính Phó Thiến Thiến là người kéo đứt.
Phẩm hạnh của một người rốt cuộc tồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691227/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.