“Tôi biết.” Phó Đình Viễn ôm chặt cô rồi thấp giọng nỉ non.
Sự chán ghét và căm hận của cô đối với anh, anh đều biết.
Trước đây anh luôn cho rằng cô vẫn không quên được anh, luôn cho rằng cô đang lạt mềm buộc chặt. Nhưng sau này anh mới nhận ra rằng cô thật sự đã từ bỏ anh rồi, cũng thật sự không muốn có bất kỳ giao thoa nào với anh nữa.
Vây quanh anh toàn là một đám người muốn thương tổn cô khắp mọi nơi, làm sao cô còn có thể muốn có giao thoa gì với anh cho được?
Đầu tiên là Thẩm Dao, sau đó là mẹ anh, và bây giờ là Phó Thiến Thiến. Trước đây anh hoàn toàn không rõ sự bài xích của cô đối với anh, cho đến một khắc vừa rồi, anh mới sâu sắc nhận ra rằng, khi vô tội đối mặt với những việc này, trong lòng cô bất lực biết bao, sợ hãi đến dường nào.
“Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận chết anh!” Du Ân khóc đến mức không kiểm soát được trong vòng tay của Phó Đình Viễn.
Cô đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ khóc dữ dội đến suy sụp như vậy.
Khóc rồi lại khóc, bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt, trước mắt nhất thời tối sầm lại, cô ngất đi trong vòng tay của Phó Đình Viễn.
Vẻ mặt của Phó Đình Viễn bỗng chốc trở nên hoảng sợ, ôm lấy cô, trầm giọng hét lên: "Du Ân!"
Một vài cảnh sát ở cửa nhà kho đúng lúc áp giải ba người Phó Thiến Thiến ra ngoài, thấy thế thì một cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691231/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.