Sở dĩ Du Ân dám nói ra những lời tàn nhẫn như vậy là bởi vì cô chắc chắn hai người này không dám giết người.
Vừa mới rồi trên khuôn mặt bọn họ xẹt qua một tia hoảng loạn, trong lòng Du Ân có thể chắc chắn hai người này cũng chỉ là muốn kiếm chút tiền mà thôi.
Quả nhiên hai người kia vừa nghe cô nói giết mình đi, ai nấy đều run lẩy bẩy, theo bản năng lùi về sau một bước.
Trong lòng Du Ân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn Phó Thiến Thiến đã sắp tức chết đến nơi.
Cô ta chỉ vào hai người bọn họ hét toáng lên: “Các người còn làm gì vậy? Không mau ngủ với cô ta đi?”
“Chuyện tốt như vậy còn lần lữa gì nữa, có còn là đàn ông nữa hay không.”
Cục diện trước mắt hoàn toàn không phải là kết quả mà Phó Thiến Thiến mong muốn, cô ta muốn Du Ân khóc lóc cầu xin cô ta, muốn Du Ân liên tục hèn mọn cầu xin trước mặt cô ta, muốn xem dáng vẻ chật vật bất kham của cô.
Ai ngờ cả quá trình Du Ân lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí chỉ với dăm ba câu đã làm hai người đàn ông kia dao động.
Phó Thiến Thiến bực bội tiến lên trước túm lấy quần áo Du Ân sau đó dùng lực xé mạnh một cái, quần áo của Du Ân đã rách tả tơi.
Bởi vì hôm nay phải đi tới hội kí tên của Diệp Văn nên Du Ân mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, vừa không quá tùy ý cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691226/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.